Bị Cổ Ly lấy khẩu khí ngày còn đương chức giám quốc để răn dạy, Chu thượng thư dù có thô kệch đến mấy cũng phải hiểu chuyện, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau tuôn ra. Hắn làm quan trong triều đã nhiều năm, hiện giờ ở Bộ Binh chẳng phải lão đại thì cũng là lão nhị, không một kẻ nào có gan ra mặt dạy dỗ hắn cả, thói kiêu căng cũng từ đó mà ra. Nay bị Cổ Ly thẳng thừng giáo huấn, hắn mới sực tỉnh ra là dù nữ hoàng có kém cỏi đến mấy cũng không thể nói trước mặt Cổ Ly, đây chính là trọng tội khi quân. Huống hồ nữ hoàng không phải không ban thánh chỉ xuống, hắn hành động như vậy là ngang ngược lạm quyền, với quan lại như thế là tối kị.
Chu thượng thư căng thẳng tột độ; người này thường này cứng rắn nghênh ngang, giờ lại đỏ lừ cả mắt vì hãi sợ. Cổ Ly thấy thế, hừ một tiếng, xuôi giọng từ tốn nói: “Từ giờ trở đi ngươi hãy nhớ cho kĩ, Thánh Thiên bây giờ đang là lúc cần người tài, nên cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội, đừng để những chuyện không ra đâu vào đâu đến tai ta nữa, nếu không, ngươi cũng biết cách xử lý của ta rồi đấy.”
Chu thượng thư là một nhất phẩm đại quan ít tâm cơ hiếm có của triều đình, lại nắm cả bộ Binh trong tay nên ông ta chính là một người có khả năng cân bằng giữa các thế lực trong triều, nếu có thể tránh thì tốt nhất là không nên động đến ông ta. Thư Mộng vừa đăng cơ, những nhân vật quan trọng như thế nhất định phải giữ cho nàng, vậy nên Cổ Ly cũng lựa lời, chỉ nói có chừng mực.
“Vâng, ta hiểu, ta nhất định sẽ lập công chuộc tội, xông pha hiểm nguy, ra sức góp công xây dựng Thánh Thiên vương triều trở nên đẹp nhất, tốt nhất.” Chu thượng thư lập tức hô to, kiên định nhìn Cổ Ly. Lúc này có lẽ ông ta đã quên Cổ Ly bây giờ chẳng là gì cả, mà Cổ Ly trong lúc nói chính sự, cũng đã quên hiện giờ mình chẳng còn như xưa.
“Được rồi, nếu ba vị thượng thư đều đã đến đây, thì hôm nay hãy nghỉ lại đây một ngày rồi hẵng đi, lúc về chớ nói Cổ Ly ta trì hoãn việc của mọi người, miễn cho những kẻ khác bảo ta keo kiệt.” Cổ Ly răn dạy Chu thượng thư xong, liếc mắt thấy Lưu thượng thư và Lí thượng thư đứng khép nép, câm như hến, thì không khỏi nhíu mày, điều chỉnh lại cảm xúc, mỉm cười dặn dò ba vị. Nói xong thì vỗ vỗ trán, lắc đầu cười khổ, hắn thật đúng là làm giám quốc đến nghiện rồi, mở miệng là ra giọng bề trên dạy bảo, hồn nhiên quên bẵng đi thân phận mình của mình lẫn của người.
Lưu thượng thư thấy ngữ khí Cổ Ly đã hòa nhã trở lại thì cười: “Đại nhân mà keo kiệt thì thiên hạ này không có ai hào phóng.”  Lí thượng thư cũng cười ha hả phụ họa.
“Đúng rồi, đại nhân, nữ hoàng bệ hạ hẳn là đang đồng hành cùng đại nhân chứ nhỉ, vừa rồi ta lỡ lời, trong lòng thật bức bối, không biết có thể yết kiến nữ hoàng bệ hạ được chăng? Lão Chu tuy là kẻ thô thiển, nhưng tấm trung tâm này với Thánh Thiên tuyệt đối là thực lòng thực dạ, thiết nghĩ cũng nên gặp nữ hoàng bệ hạ, tự nhận lỗi trước mặt người.” Chu thượng thư trầm ngâm nói với Cổ Ly.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play