Thấy Thư Mộng miệng nói thì ra vẻ bất mãn, tay đỡ hắn lại cẩn thận từng li từng tí, Cổ Ly cúi mặt cười thầm.
Trở lại Cổ gia, tin Cổ Ly bị thương nhất thời làm Cổ gia được phen hốt hoảng, chỉ trong nháy mắt, Phong cư đã chật kín người đứng vòng trong vòng ngoài. Thư Mộng đứng một bên nhìn đại phu băng bó Cổ Ly, vết thương không sâu, chỉ sượt qua da, tuy chảy nhiều máu, nhưng không có gì đáng ngại, được như vậy cũng nhờ Thư Mộng hành động kịp thời.
“Được rồi, được rồi, chỉ là vết thương vặt mà thôi, chẳng có gì to tát, mọi người đi làm việc của mình đi, cứ đi tới đi lui thế này, hoa hết cả mắt.” Cổ Ly ngồi trên ghế, cau mày, vờ như đang giận đám người Cổ Chấn.
Cổ Chấn nghe thế thì nhíu mày: “Vết thương như thế mà đệ bảo nhẹ, vậy như thế nào mới là thương nặng đây?”
Cổ Ly cười nhẹ: “Đệ sao để mình bị thương nặng được, đại ca, tuy đệ không có võ công, nhưng đệ vẫn là nam nhi. Vết thương nhẹ hều, mọi người cứ làm quá lên, khác nào xem thường đệ? Đệ không vui đâu đại ca à.”
Cổ Chấn và đám Cổ Hạo Dương nghe thế thì chỉ biết nhìn nhau, Cổ Chấn thở dài nói: “Vậy đệ nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Vừa nói vừa quay sang liếc Thư Mộng, Thư Mộng chau mày nhìn Cổ Ly, đợi mấy người Cổ Chấn đi hết, trong phòng chỉ còn lại mỗi mình và Cổ Ly, Thư Mộng đột nhiên hỏi: “Hồi trước chàng đã từng bị thương nặng rồi sao?”
Cổ Ly nhíu mày liếc Thư Mộng, mỉm cười vỗ vỗ chỗ bên cạnh trên ghế dựa, ý bảo Thư Mộng lại ngồi cùng. Thư Mộng ngồi xuống rồi, hắn mới ngả người ra nằm lên chân nàng, Thư Mộng chưa từng thấy Cổ Ly tự nhiên tùy tiện như thế, không khỏi có chút kinh ngạc, nhanh tay đỡ lấy bên tay bị thương của hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play