Nhàn nhã dạo quanh một vòng rồi lại về bến thuyền, Cổ Ly chỉ thấy Cổ Hạo Nhiên và Quân Thần đứng đó, Điệp Y và Thư Mộng đã không thấy đâu, cả Hồng Tịnh hăng hái cũng mất dạng, liền nhíu mày hỏi: “Đâu hết rồi?”
Cổ Hạo Nhiên day day đôi mày: “Vừa về đến nơi thì gặp Băng Kì, triều đình có yếu sự cần bẩm báo với nữ hoàng, không tìm thấy người nên đến nhà chúng ta, nữ hoàng đã lên thuyền nhỏ về Phần Châu trước rồi, có vẻ gấp lắm, để bảo đảm an toàn, ta đã nhờ Điệp Y theo hộ tống rồi.”
Cổ Ly châu mày: “Chuyện gì mà lại khẩn cấp vậy? Ngồi thuyền lớn về không kịp ư?”
Cổ Hạo Nhiên nhíu mày nói: “Làm sao mà ta biết được, sắc mặt nữ hoàng có vẻ không được tốt, nhận được tin tức là muốn đi ngay, mà ngươi lại chưa về, nên để thuyền lại chờ ngươi, còn nữ hoàng đi trước.”
Quân Thần vừa uống trà vừa gật đầu nói: “Quả là bất ngờ.”
Cổ Ly nhíu mày, còn tưởng Thư Mộng muốn đấu tâm cơ với hắn, nhưng việc bất ngờ như thế khó có thể là tính toán trước, sự tình gì mà lại khẩn cấp như vậy? Thư Mộng cũng không phải là người nóng vội? Liếc sang Quân Thần, trông hắn cũng có vẻ ngạc nhiên, Cổ Hạo Nhiên cũng như vậy, nếu Thư Mộng và Điệp Y bắt tay nhau, Điệp Y nhất định sẽ không giấu giếm Cổ Hạo Nhiên, mà Thư Mộng bắt tay với Điệp Y ư? Thật là khó tin, Điệp Y sao có thể tiếp cận dễ dàng thế được.
Không nghĩ ra được nguyên cớ, Cổ Ly ngập ngừng: “Thư Mộng không nhắn gì sao?” Từ lâu đã quen gọi Thư Mộng, đến lúc buột miệng tự nhiên là hai chữ này

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play