Lệnh Quan thấy Cổ Ly hơi ngượng ngùng còn Thư Mộng đang ngủ say sưa, môi sưng đỏ, thầm nghĩ mới giờ này mà đã ngủ thì quả quả là mờ ám. Lệnh Quan nhìn hai người, tỏ ra thấu hiểu, bảo: “Cổ huynh, phải cẩn thận đấy.”
Cổ Ly nhìn ánh mắt của Lệnh Quan, biết y đã hiểu lầm mình thích đàn ông nhưng hắn mặc kệ, chỉ lắc đầu cười chứ không biện giải gì hết.
Lệnh Quan cười nho nhã, chuyển chủ đề: “Vị này là Á Lê, hắn nghe ta kể có hai vị huynh đệ phong thái hơn người, bèn nằng nặc đòi ta dẫn theo để làm quen. Làm phiền Cổ huynh rồi.”
Cổ Ly cười tao nhã: “Đâu có, được gặp Á huynh là vinh hạnh của ta.”
Á Lê cười ha ha: “Vinh hạnh gì chứ? Cổ huynh đệ đừng khách khí như thế, về sau mọi người đều là người một nhà. Vị kia hẳn là Giá Huyên huynh đệ nhỉ, chúng ta có phải đã quấy rầy phút nghỉ ngơi của Giá Huyên huynh đệ rồi không?” Á Lê liếc mắt thấy Thư Mộng ngủ tít trên giường thì rất buồn cười.
Cổ Ly cười đáp: “Không đâu, người huynh đệ này của ta có thói ngủ giấc ngắn, nhưng lúc cậu ta ngủ rồi thì có lôi dậy cũng không tỉnh, xin đừng bận tâm nhiều, mời ngồi.”
Lệnh Quan nhìn Thư Mộng ngủ say không động cựa, bật cười khẽ: “Ăn được ngủ được là tiên, Cổ huynh, chúng ta mang phần của ngươi đến đây.” Vừa nói vừa vỗ tay, lập tức có hai người bê rất nhiều đồ vào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT