Câu nói ấy khiến mọi người ồ lên kinh ngạc. Bọn Lí Tần, Ngô Vân không tài nào hiểu nổi, Lệnh Quan cũng ngạc nhiên, hỏi: “Cổ huynh đệ phải chăng không biết chức quản sự Tửu Lâm là gì?”
Ngô Vân cũng nói: “Cổ huynh đệ, cậu làm gì thế? Mau nhận lời đi, đây là chuyện tốt, đừng từ chối. Chức quản sự trong thành này chỉ có bốn, xếp ngay dưới Tứ Tôn đó, không phải ai cũng có tư cách làm đâu. Cổ huynh đệ, tuy trách nhiệm quả thật như sợi dây buộc mình, nhưng đương nhiên sẽ có người hỗ trợ cậu, hãy nhận lời đi, mau nhận lời đi.”
Cổ Ly cười nhẹ, chậm rãi nói: “Một khi ta đã không có thích thì cho ta làm hoàng đế ta cũng chẳng làm, huống hồ là làm quản sự. Lệnh huynh, xin đừng nài ép.”
Thư Mộng hiểu ngay rằng hắn đang mượn chuyện từ chối Lệnh Quan để nhắn nàng rằng hẳn chẳng ham ngôi hoàng đế. Nàng nhướng mày liếc Cổ Ly, khóe miệng ngầm nhếch lên.
Lệnh Quan thấy Cổ Ly kiên định thế thì chỉ đành miễn cưỡng bảo: “Lần đầu tiên ta thấy có người nghĩ vậy đấy. Thôi được, ta sẽ chọn người khác, tuyệt đối không làm khó ngươi. Sau này chúng ta vẫn chè chén, chuyện trò với nhau nhé.”
Cổ Ly cười ha hả: “Nếu có thời gian, nhất định sẽ phụng bồi. Lệnh huynh, uống rượu của Phương Hình làm ta đổ nhiều mồ hôi quá, nhớp nháp khó chịu, phải về tắm gội một chút mới được. Xin phép cáo từ Lệnh huynh trước, lát nữa sẽ gặp lại sau.”
Lệnh Quan cười phá lên: “Không sao, không sao, đi thay đồ ngay đi. Thời tiết này lúc nóng lúc lạnh, ốm là tệ lắm đấy. Buổi chiều ta sẽ đến tìm người đối ẩm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play