Hoan Hà im lặng hồi lâu, cuối cùng nói:
"Ta sẽ không phản bội chủ nhân."
"Nhưng Đặng Cẩn đang lừa ngươi. Muội muội của ngươi không phải do Thục phi hại chết, mà bị hắn bí mật giấu đi. Một người như vậy, ngươi vẫn muốn bán mạng cho hắn sao?"
Hoan Hà không nói gì.
Ta tiếp lời:
"Chỉ cần ngày mai trong yến thọ, ngươi đứng ra chỉ mặt Đặng Cẩn, ta cam đoan ngươi và muội muội sẽ được đoàn tụ bình an."
Hoan Hà bắt đầu do dự.
Sáng hôm sau, cả cung Tú Khôn bận rộn chuẩn bị cho yến sinh thần.
Ngoài cổng cung, ta gặp được Hàn Oanh.
Ta mỉm cười bước tới:
"Chào buổi sáng công công, ngài đang đợi ta sao?"
Hàn Oanh đáp:
"Hôm nay có yến thọ, ta trực ở đây."
Ta làm bộ thất vọng:
"Ồ, vậy à."
Hắn lén liếc nhìn ta một cái, ngập ngừng bổ sung:
"Ta... Ta đã đứng đây từ sớm rồi."
Ta nhịn cười nhìn hắn.
Hắn vội vàng giải thích:
"Là... là để lấy lại áo choàng."
"Ôi, công công của ta, hôm nay là sinh thần yến, ta làm việc đâu thể mang theo áo choàng chứ?"
Ta chớp mắt, nở một nụ cười tinh nghịch:
"Tối nay ngài đến tìm ta, ta sẽ trả lại cho ngài."
Đám tiểu thái giám đi ngang qua đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Hàn Oanh muốn giải thích, nhưng càng nói càng rối.
Sau chuyện này, trong cung truyền nhau rằng có một cung nữ to gan không sợ chết, cả gan đeo đuổi Hàn Oanh công công của Đông Xưởng nhưng bị từ chối.
Hàn Oanh nghiêm mặt, nói:
"Ôn nhị cô nương, đừng để danh tiết của mình dính líu đến một người như ta."
Nhìn vẻ mặt tự ti của hắn, lòng ta nhói lên:
"Ta nguyện ý."
Trước khi hắn kịp nói gì, ta xoay người bước vào cung điện.
Phần đầu của yến tiệc diễn ra trong không khí hòa hợp.
Nhưng đến giờ khắc kiếp trước Thục phi gặp nạn, Hoan Hà vẫn không có động tĩnh gì.
Có lẽ nhận ra sự căng thẳng của ta, Hàn Oanh khẽ nói:
"Nếu mệt, nàng cứ về Hoa Đình Tiểu Trúc trước, ta sẽ bảo Trương Hữu Đức sắp xếp."
Ta trêu chọc:
"Công công quan tâm ta như thế, mà còn bảo là không thích ta."
Hắn đỏ bừng cả tai, ấp úng không nói được lời nào.
Ngay lúc ấy, Hoan Hà bất ngờ tiến lên, quỳ xuống.
Thục phi hỏi:
"Ngươi làm gì vậy?"
Hoan Hà dập đầu:
"Nô tỳ bị người xúi giục, tự biết có lỗi với ân đức của nương nương bao năm nay. Nô tỳ không dám cầu xin tha thứ, chỉ có cái chết mới báo đáp được ân tình của nương nương!"
Nói rồi, nàng không chút do dự, dùng trâm đâm thẳng vào người mình.
Ta lao tới:
"Đừng mà—"
Trước khi ngã xuống, ánh mắt nàng đầy vẻ bi thương, lướt qua ta một cái.
Ta ngoảnh lại, thấy Đặng Cẩn đứng không xa, ánh mắt âm trầm.
Thục phi kinh hãi, yến thọ kết thúc sớm.
Ta bước đi nặng nề, như có chì đổ vào chân, lòng rối bời không ngừng tự hỏi:
Rốt cuộc sai ở đâu? Rõ ràng đêm qua Hoan Hà vẫn ổn, sao lại đột nhiên tìm đến cái chết?*
Có phải là ta ép nàng không?
Có phải chính ta đã ép nàng đến chết không?
Tai ta ù đi, như thể bị ngăn cách với thế gian.
Hàn Oanh bước nhanh tới, nắm chặt vai ta:
"Ôn nhị cô nương! Ôn nhị cô nương? Ôn Ngọc!"
Ta bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn thở phào, dịu giọng:
"Đừng sợ, giao cho ta xử lý. Nàng về trước đi, tối nay giờ Tý, ta sẽ chờ nàng ở tiểu đình dưới trăng."
Hắn giao ta cho Trương Hữu Đức, rồi quay lại hiện trường.
Chính khoảnh khắc ấy, ta cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện.
Trước khi bị Trương Hữu Đức kéo đi, ta cố gắng tìm bóng dáng của Đặng Cẩn.
Và khi ánh mắt ta bắt gặp hắn, cảm giác như bị một con rắn độc găm chặt.
Hoan Hà không muốn liên lụy Thục phi vô tội, cũng không muốn phản bội người mình yêu.
Nên nàng chỉ còn cách dùng chính mạng sống của mình để phá vỡ cục diện.
Nhưng cô gái ngốc nghếch ấy không biết rằng, kẻ nàng yêu là một kẻ lạnh lùng vô tình. Ngay cả lúc nàng chết, hắn cũng không buồn liếc nhìn thi thể nàng một lần.
Hoan Hà tự sát, tuy giúp Hàn Oanh thoát khỏi khó khăn, nhưng đồng thời cũng gửi một tín hiệu đến Đặng Cẩn: có người đã để mắt tới hắn.
Ánh mắt nàng trước khi chết chính là lời cảnh báo cho hắn phải cẩn trọng hơn.
Ta đang cẩn thận gấp lại áo choàng của Hàn Oanh, chuẩn bị gặp hắn tối nay để bàn kế đối phó Đặng Cẩn.
Nhưng đúng lúc ấy, Đặng Cẩn đột nhiên dẫn người xông vào.
"Ôn Ngọc âm mưu hãm hại hậu phi, mau bắt lấy tiện tỳ này!"
Hắn sắc mặt âm trầm, ra lệnh cho thuộc hạ áp giải ta đi.
Ta vùng vẫy không thoát, lạnh giọng hỏi:
"Không biết nô tỳ phạm tội gì mà khiến Đặng công công phải 'bí mật' bắt người giữa đêm khuya thế này?"
Hắn cười lạnh, ghé sát tai ta thì thầm:
"Phá hỏng chuyện của ta, ngươi nghĩ có thể dễ dàng thoát sao?"
Hắn lùi lại một bước, ánh mắt khinh thường nhìn ta:
"Cung nữ Ôn Ngọc bị phát hiện đã động tay chân vào hoa cỏ trong yến thọ của Thục phi, có ý mưu hại nương nương. Đưa về Thẩm Hình Ti để nghiêm khắc tra khảo!"
Bọn chúng lục tung phòng ta, nói là tìm chứng cứ.
Áo choàng của Hàn Oanh bị kéo xuống đất, Đặng Cẩn dùng mũi chân nghiền nát nó, nụ cười lạnh lẽo.
Chẳng mấy chốc, một tiểu thái giám tìm được hai tấm bài vị trong phòng.
Hắn cười nhạt:
"Trong cung thực hiện tà thuật, tội càng thêm nặng."
Bị áp giải đi, trong lòng ta không hề sợ hãi, ngược lại chỉ lo lắng cho cuộc hẹn với Hàn Oanh.
Tên ngốc ấy, nếu không thấy ta, chắc chắn sẽ đợi mãi.
Đêm đông lạnh lẽo, hắn nhất định sẽ bị rét cóng.
Tại Thẩm Hình Ti, Đặng Cẩn nghịch những dụng cụ tra tấn trên bàn, miệng nhếch một nụ cười u ám.
"Không ngờ lại gặp được con gái của Ôn đại nhân ở đây, thật thất lễ."
Ta lạnh lùng nhìn hắn:
"Ngươi rốt cuộc muốn gì?"
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt như lưỡi dao sắc:
"Ngươi nói xem, một tiểu thư được nuôi dưỡng cẩn thận từ nhỏ, liệu có chịu được mấy lượt hình phạt đây?"