Khi n lờihìn thấy tỷ tỷ, ta lập tức hiểu rằng mình đã trọng sinh.

Tỷ tỷ run rẩy nắm chặt tay áo ta, ánh mắt hoảng hốt nhìn về phía những toán cấm quân, giọng nói run lên:


"Ngọc Nhi, phải làm sao đây? Phụ thân chết rồi, mẫu thân cũng tự vẫn theo ông."

Đây là năm Cảnh Thịnh thứ hai mươi, ngày mà Ôn gia bị tịch biên tài sản vì tội tham ô.

Cũng chính là ngày khởi đầu mối dây oan nghiệt giữa ta, Ôn Nghi, và Hàn Oanh.

Ta không để tâm đến tiếng khóc lóc than thở của Ôn Nghi, chỉ lặng lẽ nhìn về góc phố cuối đường, thầm đếm ngược.

Chẳng bao lâu, đám đông tản ra. Một thân ảnh trên lưng ngựa tiến tới, trường bào đen tuyền, khí chất lạnh lùng.

Hàn Oanh xuất hiện, ánh mắt sắc bén lướt qua chúng ta, rồi thong thả xuống ngựa.

"Thánh thượng có chỉ: Nam đinh Ôn gia sung quân, nữ quyến làm nô. Tụ tập ở đây làm gì?!"

Thủ hạ của hắn lập tức kéo chúng ta rời đi.

Hàn Oanh tiếp tục bước sâu vào phủ, Ôn Nghi kích động nắm tay ta:
"Ngọc Nhi, đó là công công Hàn Oanh của Đông Xưởng! Hắn có giao tình với phụ thân, chúng ta cầu hắn cứu giúp đi!"

Ta siết chặt cổ tay nàng, ánh mắt lạnh như băng:
"Tỷ tỷ, đừng gây thêm phiền phức cho người khác."

Nàng định nói gì đó nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của ta, chỉ có thể ấm ức mà im lặng.

Kiếp trước, Ôn Nghi sụp đổ khóc lớn, nói rằng không thể chịu nổi cảnh làm nô bộc, rằng nếu phải vào sổ nô tịch, thà đập đầu chết đi còn hơn.

Lúc ấy, khi Hàn Oanh đi ngang qua, ta đã kéo hắn lại.

Trong cơn run rẩy, ta phủ phục dưới chân hắn, khẩn cầu:
"Cầu xin công công cứu giúp. Ôn Ngọc nguyện kết thảo hoàn ân, báo đáp ngài."

Trán ta dán chặt xuống nền đất lạnh lẽo, nước mưa xối xả rơi xuống, bắn ngược lại lên mặt. Hắn không nói một lời, chỉ đứng im lặng.

Ta nghĩ hắn chắc hẳn không muốn can dự vào việc này, nhưng vẫn ôm lấy một tia hy vọng cuối cùng, nắm chặt lấy vạt áo hắn không chịu buông.

Rất lâu sau, hắn mới nhàn nhạt cất tiếng:
"Đưa họ về phủ."

Lúc ấy, ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Hàn Oanh chẳng thể ngờ được, chính vì một chút mềm lòng của hắn ngày ấy, cuối cùng lại khiến hắn chết không toàn thây.

Ý nghĩ ấy kéo ta trở về thực tại, ta khẽ cười khổ, nắm tay Ôn Nghi rời khỏi Ôn phủ mà không ngoảnh đầu lại.

Hàn Oanh à, kiếp này ngươi đừng xen vào chuyện của chúng ta nữa.

Là con gái của kẻ tội thần, ta và Ôn Nghi bị đưa vào cung, làm việc tại chốn cùng cực nhất – Ty Giặt. 

Nơi thấp kém nhất lại càng nhiều chuyện chèn ép, huống hồ chúng ta còn là tội nhân. 

Ta vốn nghĩ mình và Ôn Nghi sẽ phải chịu cảnh bị ức hiếp lâu dài. 

Nhưng không ngờ, quản sự nơi này lại không phân biệt đối xử. 

Công việc được phân tuy không nhàn rỗi, nhưng ít ra chúng ta có đủ cơm ăn no, đêm đến còn được đắp chăn bông dày. 

Mỗi ngày làm việc xong, chúng ta trở về doanh trại dành cho nô lệ nghỉ ngơi. 

Ôn Nghi vì ta không nhờ cậy Hàn Oanh mà sinh lòng oán hận, suốt ngày mặt nặng mày nhẹ với ta. 

Khi ta vừa trải chăn định nghỉ ngơi, nàng liền hất cả chăn xuống đất, tức giận nói: 

"Ta chịu đủ rồi! Chỗ này vừa hôi hám vừa bẩn thỉu, ngày nào cũng phải giặt đồ không hết, còn cơm ăn thì toàn là thứ gì đâu!" 

Ôn Nghi ngồi co lại trên giường, ôm chân khóc nức nở. 

Ta lẳng lặng nhặt chăn lên, không nói một lời. 

Nàng trách móc: 

"Nếu hôm đó muội chịu nhờ cậy Hàn Oanh, có lẽ giờ chúng ta đã được ở trong phủ hắn hầu hạ, còn không đến nỗi chẳng có một miếng điểm tâm mà ăn." 

Ta lạnh lùng nhìn nàng, nói: 

"Không muốn ngủ đây thì ra ngoài mà ngủ, với cái rét năm nay, sáng mai tỷ sẽ đông cứng như khúc gỗ. 

Không muốn ăn cơm này thì nhịn, nhịn mười ngày nửa tháng là giải thoát rồi. 

Còn nếu để ta biết tỷ đi cầu xin Hàn Oanh, ta sẽ cắt tóc tỷ đem bán lấy tiền mua than sưởi!" 

Ôn Nghi ôm chặt mái tóc dài của mình, nước mắt lưng tròng. 

Nàng thút thít: 

"Sao lại mắng ta, ta là tỷ tỷ của muội mà. Mấy năm qua muội đọc sách để chó ăn hết rồi sao?" 

Nàng nghẹn ngào nói tiếp: 

"Từ khi nhà ta gặp chuyện, muội như hóa điên, tính tình thay đổi, lúc nào cũng bắt nạt ta." 

Ôn Nghi khóc đến nghẹn, ta chỉ lẳng lặng quan sát phản ứng của nàng. 

Vẫn là một Ôn Nghi không suy nghĩ như trong trí nhớ ta, nhưng vì sao kiếp trước, trước khi chết, nàng lại gắng gượng trút hơi thở cuối cùng để khiến ta căm hận Hàn Oanh? 

Ta lắc đầu, xua tan mớ hỗn loạn trong tâm trí. 

Đứng dậy, ta lấy ra bài vị đơn sơ mà ta khắc lén, thắp một nén hương đơn giản cúng tế phụ mẫu. 

Ôn Nghi cũng ngừng khóc, cùng ta quỳ xuống. 

Nàng lẩm bẩm: 

"Nếu phụ mẫu còn sống, chắc chắn sẽ không muốn thấy ta chịu khổ như thế này." 

Ta nhíu mày liếc nàng, nàng lập tức ngậm miệng. 

Ta và Ôn Nghi là chị em song sinh, cùng ngày sinh ra, nhưng dù ta có làm tốt thế nào, mẫu thân vẫn luôn yêu thương nàng nhiều hơn. 

Việc này mãi là một khúc mắc trong lòng ta. 

Cho đến khi vô tình phát hiện ra rằng, ta không phải con ruột của Ôn gia, lúc ấy mọi chuyện mới sáng tỏ. 

Mẫu thân ruột của ta là thanh mai trúc mã của phụ thân, nhưng sau khi hạ sinh ta, người liền qua đời. 

Ôn phu nhân vừa sinh nở không lâu, phụ thân đã mang ta vào phủ, tuyên bố với bên ngoài rằng phu nhân sinh đôi. 

Khi biết được sự thật, ta đã suy sụp một thời gian. 

Nhưng sau đó, ta dần nghĩ thông. Mẫu thân dù lạnh nhạt với ta, nhưng chưa từng bạc đãi. 

Thử nghĩ, nếu phu quân ta trong đêm ta sinh nở lại mang một đứa trẻ của nữ nhân khác về, ép ta nuôi dưỡng, ta chắc chắn không làm được tốt như bà. 

Ta nhìn sang Ôn Nghi bên cạnh, nàng bĩu môi nói: 

"Được rồi, ta biết sai rồi, sau này không dám ngang ngược nữa. Muội đừng giận." 

Ta kéo nhẹ khóe môi, nở một nụ cười nhạt, nói: 

"Ngủ đi, ngày mai còn phải làm việc." 

Dù sao đi nữa, để trả ơn dưỡng dục của Ôn phu nhân và Ôn lão gia, ta sẽ không bỏ mặc Ôn Nghi. Dù kiếp trước nàng từng hãm hại ta, ta cũng không có ý định làm gì nàng. 

Kiếp trước, ta vì oán hận mà đeo gánh nặng quá lớn, khiến lòng nặng trĩu. Nay đã được làm lại, ta chỉ mong sống một đời bình lặng. 

Chớp mắt, chúng ta đã ở Ty Giặt hơn một tháng. 

Trời ngày càng lạnh, tay ngâm trong nước suốt ngày, chẳng bao lâu ta đã bị nứt nẻ đau rát. 

Ôn Nghi áy náy, nắm lấy tay ta mà ủ ấm, nói: 

"Không phải do ta lười, để muội làm hết việc, thì tay muội đâu đến nỗi thế này. Ngọc Nhi, có phải ta vô dụng lắm không?" 

"Ừ." 

Thấy nàng sắp khóc đến nơi, ta thở dài, nói: 

"Ta đùa đấy. Tỷ thêu thùa giỏi như thế, đôi tay này nên giữ lại để thêu hoa." 

Nàng cúi đầu, nước mắt rơi lã chã, khe khẽ nói: 

"Trước đây tay muội cũng là để chơi đàn mà." 

Ta sững người, không biết đáp lại thế nào. 

Ngoài sân, quản sự gọi mọi người ra tập hợp, nói rằng có người trên đến. 

Ta kéo Ôn Nghi nấp cuối hàng. Nàng hạ giọng: 

"Ngọc Nhi, là Hàn Oanh công công. Không ngờ còn có thể gặp lại hắn." 

Ta ngẩng đầu nhìn. 

Hàn Oanh khoác một chiếc áo lông chồn, tuyết rơi nhẹ trên đôi hàng mi đen tuyền như cánh quạ của hắn. 

Cảm nhận được ánh nhìn của ta, hắn nghiêng đầu liếc qua, ánh mắt lạnh lùng như tuyết đông ngày giá rét. 

Quản sự lườm ta một cái, ta vội cúi đầu. 

Hàn Oanh với thân phận Đô đốc Đông Xưởng, vốn chỉ thường xuất hiện ở nội cung, nay lại đi đường vòng đến Ty Giặt hẻo lánh này, quả thực khiến người ta nghi hoặc. 

Ty Giặt thì có gì đáng để xem? Chẳng lẽ có gian tế trốn ở đây? 

Trong lòng ta thầm đoán già đoán non. 

Cũng mù mờ chẳng kém là quản sự, sắc mặt bà ta cười đến cứng ngắc, giữa trời đông vẫn đổ mồ hôi đầm đìa. 

Hàn Oanh nhàn nhạt nói: 

"Đừng quỳ nữa." 

Quản sự run rẩy như đối mặt với kẻ địch: 

"Dạ, dạ! Công công yên tâm, nô tỳ và mọi người không ai lười biếng, đều làm việc rất chăm chỉ!" 

Bà chỉ về phía đám người mới chúng ta, quát lớn: 

"Còn ngẩn ra làm gì, mau làm việc đi!" 

Đang giữa mùa đông mà giặt đồ không dễ dàng gì, vốn dĩ quản sự thương tình cho chúng ta nghỉ ngơi một lát, giờ thì tốt rồi, lại phải làm tiếp. 

Hàn Oanh không ở lâu, chẳng bao lâu đã rời đi. 

Mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm, chưa đầy một canh giờ sau, hắn lại quay lại. 

Quản sự tái mặt, đến chuyện mình tối qua ăn thêm một món cũng nghĩ tới, nhưng vẫn không biết mình phạm lỗi ở đâu. 

Tay thuộc hạ của Hàn Oanh đặt một chiếc hộp xuống đất, quản sự run rẩy hỏi: 

"Công công, đây là?" 

Thị vệ bên cạnh hắn đáp: 

"Đại nhân quan tâm cấp dưới, mang ít cao trị nứt nẻ tay đến cho mọi người. Tới nhận đi." 

Quản sự mừng rỡ như điên, cúi đầu cảm tạ liên hồi. 

Những người đi cùng hắn bắt đầu phân phát cao trị nứt nẻ. Ta là người mới, phải biết giữ lễ, nên xếp cuối cùng. 

Đang cúi đầu chờ, một đôi giày đen thêu viền vàng xuất hiện trong tầm mắt ta. 

Ngay sau đó, một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng đưa một hộp cao tới trước mặt ta. 

Ta ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt của Hàn Oanh. 

Hắn lập tức quay đi nơi khác, vẻ không tự nhiên, nhưng tay vẫn giữ nguyên tư thế đưa đồ. 

Ta ngẩn người nhận lấy, nhẹ giọng nói: 

"Đa tạ công công." 

"Ừm." 

Dường như ta thoáng thấy khóe môi hắn nhếch lên một chút. 

Sau khi ta nhận lấy hộp cao trị nứt nẻ, Hàn Oanh liền quay người rời đi, không ngoảnh đầu lại. 

Nhìn bóng lưng hắn, bước chân tựa hồ có chút lúng túng. 

Ta lắc đầu, cho rằng đó chỉ là do mình nghĩ nhiều. Lúc này, Hàn Oanh còn chưa quen biết ta. 

 

Đêm đó, khi nghỉ ngơi, Ôn Nghi trùm chăn, để lộ nửa gương mặt, cười ngây ngô. 

"Nếu tỷ còn ồn ào, ta sẽ ném tỷ ra ngoài đấy." 

Nàng nũng nịu đẩy ta một cái: 

"Ngọc Nhi, mau hỏi ta vì sao vui như vậy đi!" 

Ta ngáp một cái, đáp: 

"Không tò mò, không muốn hỏi." 

"Muội tò mò, muội muốn hỏi mà! Mau hỏi đi." 

"Vậy, sao tỷ lại vui đến thế?" 

Ôn Nghi cười "hì hì": 

"Vì Hàn Oanh công công." 

Tay ta khựng lại. 

Nàng tiếp tục: 

"Lúc giặt đồ ban ngày, Hàn Oanh công công hỏi ta có gì chưa quen không. Ta vô tình nhắc rằng ta xót muội mùa đông tay bị thương. Hắn chẳng nói gì đã mang thuốc đến, muội nói xem, liệu có phải Hàn Oanh công công..." 

Ta đẩy nhẹ đầu nàng, cắt ngang lời mơ mộng viển vông: 

"Người ta chẳng qua là có lòng tốt. Hắn ở vị trí cao như vậy, không phải người chúng ta có thể với tới. Tỷ sớm dẹp ý nghĩ đó đi, kẻo tự chuốc họa vào thân." 

Nàng ôm đầu, nói nhỏ: 

"Thôi vậy, Hàn Oanh công công dù đẹp đến đâu cũng là thái giám, thân thể không trọn vẹn, chắc chẳng có nữ nhân nào muốn gả cho hắn. Đáng thương." 

Trong lòng ta lặng lẽ phản bác: 

"Hàn Oanh tựa ánh trăng sáng, lúc tròn lúc khuyết, vốn là lẽ thường, có gì đáng thương." 

Ôn Nghi cầm hộp cao của ta và nàng ra so sánh, nói: 

"Ngọc Nhi, sao ta thấy hộp của muội không giống của ta nhỉ?" 

Ta liếc nhìn, quả nhiên không giống. 

Ánh mắt ta tối lại, đáp: 

"Có lẽ là do làm ở hai cửa hiệu khác nhau, người khác chắc cũng nhận được loại giống của ta." 

"Ta nghĩ cũng vậy." 

Ta liên tục tự nhủ rằng mọi thứ chỉ là trùng hợp. Ở thời điểm này, Hàn Oanh không thể có suy nghĩ khác thường gì với ta. 

 

Nhưng sáng hôm sau, người của Đông Xưởng lại đến. 

Lần này, họ mang theo không ít áo ấm và than thượng hạng. 

Hàn Oanh đứng xa xa, tay cầm ô. Thuộc hạ của hắn nói: 

"Đại nhân bảo, số than này dùng để đun nước giặt đồ." 

"Cái... gì?" 

Than trong mùa đông là vật quý giá nhất, chỉ những bậc quý nhân mới dùng nổi. Lấy để đun nước giặt đồ, quả thật quá xa xỉ. 

Quản sự kích động gọi mọi người quỳ xuống cảm tạ. 

Hàn Oanh hơi nhíu mày, bước về phía ta hai bước, rồi đột ngột rẽ ngang, đỡ quản sự đứng dậy, sau đó lại đỡ cả một cung nữ bên cạnh. 

Cuối cùng, hắn run rẩy đưa tay kéo ta lên: 

"Không cần quỳ." 

Nói xong, hắn dẫn đoàn người rời đi, để lại một đám cung nữ ở Ty Giặt ngơ ngác giữa gió lạnh. 

"Không phải nói, Hàn công công của Đông Xưởng là một kẻ sát thần sao? Sao lại chẳng giống lời đồn vậy?" 

"Đúng thế, hắn thật tốt." 

"Xì, một thái giám đến đây ân cần hỏi han thì có gì chứ? Một chút ân huệ nhỏ đã làm các ngươi mừng rỡ. Đúng là chưa thấy qua đời." 

"Vậy ngươi nói xem, rốt cuộc là vì sao?" 

"Không phải đã nói rồi sao? Hắn là thái giám, thứ bẩn thỉu hạ tiện..." 

"Á!" 

Ta dùng một cây gậy đập vào người đang nói kia: 

"Ta sẽ xé toạc miệng ngươi!" 

Nàng ta vốn là tiểu thư nhà quan thất phẩm, nhưng gia đình sa sút, phụ thân bán nàng vào Ty Giặt. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play