Ta và nàng ta lao vào đánh nhau, Ôn Nghi nghe tiếng động liền chạy đến. Nàng ngây người mấy giây, sau đó xông vào túm lấy tóc nàng ta. 

Ba người chúng ta quấn thành một mớ hỗn loạn. 

Đến khi bị tách ra, mặt mũi của cô tiểu thư sa cơ đã sưng húp vì bị ta tát. 

Còn ta và Ôn Nghi chỉ là tóc tai, y phục có hơi lộn xộn. 

"Ai còn dám nói xấu Hàn Oanh công công sau lưng, ta sẽ đánh người đó!" 

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó lặng lẽ cúi đầu làm việc của mình. 

 

Đêm đó, Ôn Nghi ngồi hong lửa, thoải mái thở dài một tiếng. 

Lúc này, ta gần như đã chắc chắn Hàn Oanh biết ta từ trước. Nhưng là từ bao giờ? 

Trong ký ức của ta, dường như chưa từng có bất kỳ mối liên hệ nào với hắn. 

Ta đắn đo một lúc rồi hỏi Ôn Nghi: 

"Tỷ từng nói Hàn Oanh có quen biết với phụ thân, chuyện ấy là từ khi nào?" 

"Ba năm trước, khi ấy hắn còn là một tiểu thái giám, theo cha nuôi đến tuyên chỉ. Hắn làm vỡ một món đồ cổ trong nhà ta, chính muội là người cầu xin phụ thân tha cho hắn, muội quên rồi sao?" 

Chuyện đã lâu như vậy, ta làm sao còn nhớ được. 

"Ngọc Nhi, chẳng phải trước đây muội bảo ta tránh xa Hàn Oanh sao? Hôm nay là thế nào vậy?" 

Ta tránh ánh mắt nàng, đáp: 

"Người ta đã cho chúng ta bao nhiêu thứ, cũng không thể để họ bị người khác bôi nhọ chứ?" 

"Muội nói cũng đúng." 

Kiếp trước, vì cứu ta và Ôn Nghi, Hàn Oanh bị kẻ thù dâng tấu lên trước mặt thánh thượng. 

Hoàng đế vốn đa nghi, việc hắn công khai giữ con gái tội thần trong phủ chẳng khác nào giáng một cái tát vào mặt ngài. 

Lần ấy, hắn phải chịu đòn roi gần chết mới được tha mạng, quyền lực trong tay cũng bị thu hồi phân nửa, bị kẻ thù đè ép suốt một thời gian dài. 

Sau này, vì bảo vệ chúng ta, hắn nhiều lần lao vào hiểm cảnh. 

Sự tồn tại của ta và Ôn Nghi chỉ mang lại thêm phiền toái cho hắn. 

Vì thế, khi nhận ra mình trọng sinh, dù rất muốn chạy đến ôm lấy Hàn Oanh, ta vẫn cố nén lại. 

Chỉ khi chúng ta rời xa hắn, hắn mới bớt đi những khổ nạn không đáng có. 

Đêm ấy, ta trở mình mãi không ngủ được. 

 

Trong mười mấy ngày liên tiếp, Hàn Oanh không ngừng mang đồ đến Ty Giặt. 

Sự "đãi ngộ đặc biệt" này khiến những kẻ ngoài cuộc không rõ ngọn nguồn đều nghĩ rằng Ty Giặt sắp trở thành một nơi béo bở. Ai nấy đều chen chân muốn vào làm. 

Ngay khi ấy, ta và Ôn Nghi lại nhận được lệnh điều chuyển sang Hoa Đình Tiểu Trúc. 

Trước khi rời đi, quản sự giữ ta lại, nói chuyện hồi lâu. 

Bà bảo, ta và Ôn Nghi là những người đầu tiên được rời khỏi Ty Giặt mà không phải chịu khổ đến chết. 

"Ôn Ngọc à, ta biết những ngày qua Hàn công công thường lui tới đây, chắc chắn có liên quan đến hai tỷ muội các ngươi. Ta không muốn hỏi nhiều, chỉ muốn thay mặt các cô nương ở Ty Giặt cảm ơn các ngươi. Những thứ Đông Xưởng gửi đến đã giúp mùa đông này bớt đi nhiều cái chết." 

Bà nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ thở dài: 

"Những người bị đưa đến đây làm nô, kẻ thì nhà phạm trọng tội, người lại bị cha mẹ bán đi, đều là phận đáng thương." 

Ta hỏi: 

"Quản sự đã ở đây bao lâu rồi? Vì sao lại phải đến nơi này?" 

Bà ngừng lại, mỉm cười, đáp: 

"Đã mười tám năm rồi. So với họ, ta vẫn còn may mắn hơn. Khi trước, ta làm việc ở Ty Thiện Thực, sau đó gặp được người ta thích. Chúng ta hẹn nhau cùng trốn khỏi cung, nhưng rồi..." 

Quản sự ngừng lời, lắc đầu nhè nhẹ. 

"Ôn Ngọc, ngươi là một cô nương thông minh, nhất định phải nhớ kỹ, đừng bao giờ đặt hy vọng vào nam nhân. Nương tựa vào tình yêu của họ, mười phần thì chín phần sẽ thất vọng. Dù có may mắn còn một phần, cũng phải chịu trăm ngàn cay đắng mới đổi được." 

"Đa tạ quản sự đã nhắc nhở, Ôn Ngọc xin ghi nhớ." 

Trên đường đến Hoa Đình Tiểu Trúc, lời bà nói cứ vang vọng trong đầu ta. 

Qua hai kiếp nhân sinh, ân oán giữa ta và Hàn Oanh đã trở nên rối rắm không thể tách bạch. 

Nhưng có một điều ta chắc chắn: trong mười phần bạc tình, Hàn Oanh là một phần nhỏ còn lại. 

Trước đây ta nghĩ, giữ khoảng cách với hắn là tốt cho hắn. Nhưng khi ta lùi mười bước, Hàn Oanh lại bước tới mười một bước. 

Kiếp trước ta đã đánh mất hắn một lần, kiếp này ta chỉ muốn không do dự mà bước về phía hắn, như cách hắn từng vô điều kiện bảo vệ ta. 

Gió tuyết thổi qua, lớp sương mù trong lòng ta cũng tan biến. 

Ta chớp mắt, xua đi cảm giác cay xè, ngẩng đầu lên. 

Lại đối diện với một đôi mắt dài hẹp đầy sắc sảo. 

Ôn Nghi kéo tay áo ta, trách móc: 

"Muội vừa khóc vừa cười cái gì thế? Tên đại thái giám kia nhìn muội mãi rồi, ta gọi mấy lần mà không nghe." 

Vị đại thái giám liếc ta một cái, uốn tay thành thế lan hoa chỉ, cất giọng mỉa mai: 

"Chà, ngày đầu tiên làm việc đã tỏ thái độ với ta, Ôn cô nương quả là có bản lĩnh." 

Nói rồi, hắn lật mắt một cái rõ to. 

Ta không hề căng thẳng, cúi người thi lễ: 

"Ôn Ngọc bái kiến Trương công công." 

Hắn chỉ vào mình, bước lại gần: 

"Ngươi nhận ra ta?" 

"Trương công công danh tiếng lẫy lừng, là tri kỷ của Hàn Oanh công công." 

Nghe vậy, sắc mặt hắn hòa hoãn hơn đôi chút. 

Ta khẽ nhếch môi cười. 

Người này tên là Trương Hữu Đức, là quản sự của Hoa Đình Tiểu Trúc, phụ trách việc chăm sóc hoa cỏ trong cung. Hắn bề ngoài khó gần, nhưng thực chất ngoài cứng trong mềm. 

Quan trọng hơn, hắn là người ngưỡng mộ Hàn Oanh. 

Kiếp trước, khi ta làm Hàn Oanh bị thương đến mình đầy máu, chính Trương Hữu Đức vừa khóc vừa giúp hắn băng bó. Hắn thậm chí nhiều lần muốn hạ độc giết chết ta, nhưng đều bị Hàn Oanh ngăn lại. 

Sau khi ta qua đời, Hàn Oanh suy sụp đến cực điểm, chính Trương Hữu Đức vừa đỡ cho hắn những đòn chí mạng từ kẻ thù, vừa khơi lại ý chí sống của hắn. 

Đến khi Hàn Oanh chết, người duy nhất còn đau lòng vì hắn, chính là Trương Hữu Đức. 

 

Ba ngày đầu ở Hoa Đình Tiểu Trúc, Hàn Oanh ghé qua mười tám lần, thăm bạn hai mươi lần, và… ăn ké bảy lần. 

Mỗi lần hắn lén lút nhìn ta, chỉ cần ta ngẩng đầu, hắn liền quay mặt tránh đi, viện cớ rời đi thật nhanh. 

Đến ngày thứ bảy, ta ngỏ ý muốn gặp hắn. 

Trương Hữu Đức như gặp đại địch, chống nạnh hỏi: 

"Ta biết ngay là ngươi không an phận mà! Nói mau, ngươi đã dùng loại bùa mê thuốc lú gì với đại nhân?!" 

Ta nhướn mày: 

"Sao vậy, Trương công công cũng muốn biết bí quyết này?" 

Hắn ngẩng đầu kiêu ngạo: 

"Ta đối với đại nhân nào cần đến mấy thứ tà đạo đó!" 

Mắng mỏ một hồi, hắn vẫn chạy đi báo cho Hàn Oanh. 

 

Khi gặp ta, Hàn Oanh vẫn giữ vẻ nghiêm nghị như thường, đứng cách ta tám trượng, mặt lạnh hỏi: 

"Tìm ta có chuyện gì?" 

Ta chậm rãi bước tới, rút ngắn khoảng cách giữa hai chúng ta. 

Ngay khi hắn chuẩn bị xoay người bỏ chạy, ta khẽ nói: 

"Công công, ta thích ngài." 

Hàn Oanh sững sờ, chỉ một thoáng, khuôn mặt hắn đỏ bừng, nhanh chóng lan đến tận mang tai, đôi mắt trừng lớn như không dám tin vào tai mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play