Trương Thần An: “ Xin lỗi vì đã phá hỏng bầu không khí của các em, nhưng bạn anh không được khỏe ở chân.”
Trương Tề Khuyên cau mày, hay tay khoanh lại, nghiêng đầu nhìn anh trai của nó, sau đó cười vui vẻ lại.
Trương Tề Khuyên: “ Được, được không chơi trò này nữa bạn mới và chúng mình có thể chơi trò khác.” 
Ôm được một lúc Trương Thần An mới buông lỏng Lâm Tứ ra khỏi vòng tay. Tuy hơi tiếc nuối nhưng hắn không muốn cậu sợ, chân Lâm Tứ còn rất đau, cậu khập khuyển đi đến gốc cây. Trương Thần An lo lắng đỡ lấy cậu. Hắn cởi đi áo khoác của bản thân, không quan tâm nó có dơ hay không bỏ xuống đất để mặc cậu ngồi lên. 
Trương Tề Khuyên tròn mắt nhìn cảnh này, tự hỏi họ đã thân như thế nào mà một người ghét sự dơ bẩn như Trương Thần An lại dùng chính chiếc áo khoác được cha họ tặng để cho một thằng nhóc ngồi lên, chà đạp nó. Nó nhìn vào chiếc áo khoác được Trương Thần An ngày ngày giặt ủi nâng niu, giờ đây trở thành một tấm thảm để người ngồi trên tùy ý ma sát.
Bạn bè mà có thể làm Trương Thần An hạ thân xuống như thế này thật làm cho Trương Tề Khuyên hứng thú. Nhìn vào bạn nhỏ đang xoa nhẹ vào đầu gối trên mặt đất, đang được Trương Thần An tỉ mỉ nâng niu Trương Tề Khuyên càng muốn biết về Lâm Tứ nhiều hơn. Để có thể nắm rõ được Trương Thần An trong bàn tay.
Bọn họ đợi đến khi chân Lâm Tứ hết đau mới chơi trò mới. Họ thống nhất chơi năm mười, họ tù xì và Trương Thần An cũng tham gia. Bọn trẻ trong nhóm trừ Trương Tề Khuyên và Lâm Tứ thì chẳng ai biết được gì về Trương Thần An chắc do hắn sống kép kín nên đa phần bọn họ chẳng thể nhìn rõ được mặt hắn. Nhưng thấy Trương Tề Khuyên gọi hắn là anh hai họ mới nhận ra họ là anh em ruột. Nên họ cũng có phần quý trọng Trương Thần An vì hắn là anh của Trương Tề Khuyên là người dẫn dắt nhóm bọn họ, nhưng hắn lại không muốn làm thủ lĩnh của nhóm nên chọn Khuynh Thanh làm thủ lĩnh cho Trương Tề Khuyên. Chứ thật ra người nên nắm đầu nhóm là hắn.  
Thật không may Trương Tề Khuyên là người tìm, bọn trẻ vui cười bắt đầu tìm chỗ trốn, người thì trốn cùng chỗ, người lại nhảy vụt trên cây. Họ chọn chỗ mà họ nghĩ không thể nhìn thấy. Do chân chỉ mới lành nên Lâm Tứ đi đứng vẫn còn loạng choạng, nhưng do muốn hòa nhập với mọi người nên cậu đành cắn răng nhịn đau mà tìm chỗ trốn. 
Trương Thần An đột nhiên ngồi quỳ xuống mặt đất, bỏ mặt đầu gối của quần đang bị dơ mà muốn bế bổng Lâm Tứ trên lưng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play