Từ Hồi Chu biết Tống Minh Ngạn sẽ tìm y.
Y dùng giá cao lấy được bức tranh mà Tống Minh Ngạn nhắm đến, với tính cách của gã, tất nhiên sẽ đến kết giao với y.
Đến quầy thanh toán, y đưa tấm séc đã ký trước qua, chữ ký là một trong những tên nước ngoài của y. Nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, y mỉm cười tạm biệt nhân viên thanh toán.
Y không lo Tống Minh Ngạn sẽ nhận ra mình.
10 năm nay, từ vẻ ngoài đến cử chỉ, đã không còn bóng dáng y năm đó. Quan trọng nhất - Tổng Minh Ngạn không thông minh cho lắm. (bị ngiu đấy☺️)
Lúc chia xa ở cô nhi viện, y 7 tuổi, Tống Minh Ngạn 9 tuổi. 9 năm sau gặp lại, Tống Minh Ngạn không còn tí ti ấn tượng nào về y.
Tống Minh Ngạn hiện tại, chỉ mới nhìn thoáng qua, càng sẽ không liên tưởng y đến người đã sớm chết dưới đáy vực năm đó.
Có điều, bây giờ còn chưa phải lúc đối mặt trực tiếp với Tống Minh Ngạn.
Y còn một việc cần hoàn thành.
Tống Minh Ngạn đến quầy thanh toán, vẫn chậm một bước.
Cách cửa sổ sát đất, bong người kia đã đi xa.
Tống Minh Ngạn không đuổi theo nữa, ánh mắt gã bắt đầu đánh giá quần áo y, lại giống như mèo ngửi thấy cá, nhanh chóng nhìn về chiếc đồng hồ trên cổ tay phải y.
Tổng Minh Ngạn kinh ngạc.
Chiếc đồng hồ da cá sấu màu đen phiên bản giới hạn đó, Lục Dực An cũng có một chiếc. Là mẹ Lục Dực An tặng cho anh ta vào lễ trưởng thành, ngoại trừ giá cả đắt đỏ, còn phải có những điều kiện khác.
Như gia thế hiển hách.
Người này quả nhiên rất có địa vị, không phải người giàu bình thường.
Ánh mắt Tổng Minh Ngạn lấp lánh, gã tiến lên hỏi thăm nhân viên ở đó: “Người đấu giá được << Lãng Quên >> là ai thế? Trông có vẻ lạ.”
Nhân viên đó biết Tống Minh Ngạn, thành thật nói tên.
"Là người nước ngoài hay Hoa Kiều đây?" Tống Minh Ngạn lẩm bẩm sờ môi, cười hỏi: “Tôi rất có hứng thú với bức tranh này. Không biết anh có thể cho tôi phương thức liên lạc của người đó không?”
Việc đấu giá xong rồi bán trao tay là chuyện không hiếm thấy, nhưng anh nhân viên lại ra vẻ khó xử: “Tôi không có.”
Tống Minh Ngạn ngạc nhiên nói: “Không có phương thức liên lạc? Vậy sau này các người chuyển bức tranh cho người đó thế nào?”
Nhân viên lắc đầu: “Tiên sinh kia bảo chừng nào muốn lấy bức tranh sẽ liên lạc với chúng tôi.”
Từ Hồi Chu ra khỏi trung tâm triển lãm. Bốn phía không có những toà nhà cao tầng, phía trước là một quãng trường rộng lớn. Gió thổi tới từ ba phía, làn gió đêm vừa lớn lại mát mẻ.
Cánh tay Từ Hồi Chu trong nháy mắt bị lạnh đến nổi một mảng da gà. Y cúi người ho khan vài tiếng, thả tay áo xuống, che lại chiếc đồng hồ khoa trương kia. Rồi lên xe trở về khách sạn.
Y đã từng thấy Lục Dực An mang chiếc đồng hồ này. Có lần, một vụ kiện khó nhằn tìm tới y, Từ Hồi Chu nhìn thấy khách hàng đó mang chiếc đồng hồ cùng loại, liền thay đổi điều kiện.
Nửa năm sau, nó đã vào tay y.
*
Vừa về tới khách sạn, đã có người gọi đến.
“Hồi Chu, anh tan làm sẽ đi ngang qua khách sạn em ở. Em có việc ra ngoài đã trở về chưa? Anh tiện đường chở em đi ăn khuya.”
Giọng nói của Hoắc Hữu Lễ không quá tự nhiên.
Là bởi vì Hoắc Hữu Lễ không giỏi nối dối, anh ta đã đến từ sớm rồi, chờ ở nơi gần khách sạn từ lâu, nhìn theo Từ Hồi Chu vào khách sạn, mới lấy điện thoại ra gọi cho y.
Từ Hồi Chu cũng không vạch trần anh ta, từ lúc xuống xe, y đã thấy xe của Hoắc Hữu Lễ. Hoắc Hữu Lễ không giỏi nói dối, cũng chẳng biết che giấu.
Từ Hồi Chu không quay đầu lại, vừa nói vừa vào thang máy: “Mới vừa về. Tôi ở phòng 2100, anh lên đi.”
20 phút sau, Hoắc Hữu Lễ đứng trước cửa phòng 2100, anh ta lại kiểm tra, chỉnh trang lại quần áo lần nữa. Xong xuôi mới giơ tay gõ cửa.
Tiếng bước chân tiến gần về phía cửa, tim Hoắc Hữu Lễ đập càng nhanh, hồi hộp chờ.
Đây là lần đầu tiên Từ Hồi Chu cho phép anh ta tới gần khu vực cá nhân của y.
Dù chỉ là khách sạn, Hoắc Hữu Lễ vẫn cảm thấy mình đã cực kỳ tiến bộ.
Có lẽ ---
Cửa mở ra, Hoắc Hữu Lễ phải thất vọng rồi. Từ Hồi Chu đã thay đồ, chỉ đổi từ áo sơ mi xám bạc sang áo sơ mi trắng thôiiii.
Anh ta tự giễu nghĩ, tốt xấu gì cũng mở hai nút áo, ít nhất em ấy ở trạng thái thoải mái với mình.
Hoắc Hữu Lễ hít sâu một hơi: “Chào buổi tối!”
Từ Hồi Chu nghiêng người để anh ta vào: “Anh mua mỳ trộn tương à?”
Hoắc Hữu Lễ cười cười, xách theo túi giấy vào phòng: "Mũi thính thật. Quán mỳ trộn tương này đã mở lâu năm rồi, đặc biệt ngon." Im lặng vài giây, lại chột dạ nói thêm “Anh tiện đường mau.”
Thật ra là anh ta mới vừa lái xe đi mua.
Mang theo bữa khuya, anh ta có thể lấy cớ ở lại lâu chút.
Từ Hồi Chu đóng cửa lại, cười khẽ một tiếng: “Lúc còn ở nước ngoài, đây là mùi vị tôi nhớ nhất, khắc sâu trong ký ức.”
Hoắc Hữu Lễ khựng lại, quay đầu lại hỏi: “Trước kia em từng sống trong nước sao?”
“Ở mấy năm, nhưng cũng không vui vẻ gì nên không nhắc đến.”
Hoắc Hữu Lễ hít sâu, đêm nay đúng là ngày lành của anh ta! Kinh hỉ đến quá đột ngột! Từ Hồi Chu đây là đang mở lòng với mình sao? Trong lúc anh ta cân nhắc kĩ càng, định mở miệng nói, thì một làn hương gỗ nhàn nhạt lướt qua chóp mũi anh ta.
Từ Hồi Chu bước lên nhận lấy túi giấy, cất bước vào phòng ăn: “Ăn trước rồi nói. Tôi đói rồi.”
Hoắc Hữu Lễ hoảng hốt vài giây, vội vàng theo sau, lo lắng hỏi: “Em chưa ăn cơm chiều à?”
Từ Hồi Chu lấy muỗng đũa trong hộp ra, cười cười nói: "Ăn sớm quá." Y rút đôi đũa đưa cho Hoắc Hữu Lễ, lấy cớ tìm hiểu tin tức của anh: “Giờ này anh mới tan làm, gần đây bệnh viện rất bận sao?”
Hoắc Hữu Lễ ho khan một tiếng, nhận lấy đôi đũa, nói: "Bệnh viện không bận, là ông chủ kia của anh. Hai ngày trước, có mấy chuyên gia nước ngoài đến, thảo luận suốt một ngày ---" Anh ta giật mình, không nói tiếp.
Tình trạng sức khoẻ của Tô Quỳnh Ngọc sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Lục thị, không thể tiết lộ ra ngoài. Hoắc Hữu Lễ đông cứng, vội vàng chuyển chủ đề: “Em cứ ở trong khách sạn mãi cũng không tiện lắm. Anh có một căn hộ trống, chưa từng ở, nếu không chê thì em cứ qua đó ở tạm đi?”
Từ Hồi Chu trộn mỳ, đáp: “Không cần đâu. Tôi sắp có chỗ ở rồi.”
Hoắc Hữu Lễ đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó liền vui mừng: “Em mua nhà à?”
"Không có." Từ Hồi Chu tập trung ăn mỳ: “Chuyện này còn chưa quyết định, khi nào quyết sẽ nói cho anh.”
Hoắc Hữu Lễ nghe vậy thì tiếp tục trộn mỳ, một lát sau, anh ta lại buông đũa hỏi: "Chuyện công việc..." Anh ta cẩn thận hỏi: “Em muốn tìm công ty luật sư, hay là tự mở?”
Nhà không giữ được Từ Hồi Chu, nhưng sự nghiệp nhất định có thể giữ y ở lại trong nước phát triển.
Hoắc Hữu Lễ nhịn không được, nói: “Nếu muốn mở văn phòng luật sư, anh có thể giúp em!”
Từ Hồi Chu nhanh chóng ăn xong mấy miếng cuối, rút giấy lau miệng: “Không vội.”
Lời của Hoắc Hữu Lễ nghẹn lại nuốt trở về, anh ta thực sự không còn tâm tư ăn uống gì nữa. Nhưng vì có thể ở lại lâu chút, anh ta cắn răng ăn hết, kéo dài tới nửa đêm mới chịu rời đi.
Đợi khi Hoắc Hữu Lễ đi mất, Từ Hồi Chu bước nhanh vào nhà vệ sinh, nhanh chóng mở vòi nước, cúi đầu liền nôn ra.
Sau khi nôn rồi súc miệng xong, đầu ngón tay Từ Hồi Chu run rẩy vịn bồn rửa tay, ngẩng đầu lên. Môi y bị nước thấm đến trong suốt, màu hồng bị rút đi sạch sẽ, tái nhợt giống hệt khuôn mặt.
Y đã 10 năm không ăn mỳ trộn tương.
Người đó thích nhất là mỳ trộn tương.
Từ Hồi Chu từ từ khép ngón tay lại, hít sâu vài lần, đè lại cảm giác buồn nôn như bị rắn độc lè lưỡi nhìn chằm chằm trong bóng tối.
Lại rửa mặt mấy lần cho tỉnh táo, Từ Hồi Chu không dùng nước mà trực tiếp uống thuốc hôm nay. Sau đó trở lại phòng ngủ, mở máy tính.
Hiện tại, bệnh tình của Tô Quỳnh Ngọc đã nặng hơn, là thời điểm tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.
Từ Hồi Chu gõ nhẹ bàn phím, một giao diện hiện ra ---
Viện điều dưỡng Sâm Dưỡng, viện điều dưỡng ẩn mình trong rừng hoà cùng thiên nhiên, chào đón bạn!
.…
Một bên khác, lúc Tống Minh Ngạn trở lại biệt thự, đã là đêm khuya rồi. Một chiếc xe thể thao chạy ra, hướng về con đường khác, đi mất.
Tống Minh Ngạn hạ cửa sổ xe xuống nhìn vài lần, là một chiếc Klein màu lam, trong đêm tối cũng có thể nhìn thấy ánh bạc lấp lánh. Gã ta lộ vẻ không vui: “Ai vừa lái xe chạy ra đấy?”
Tài xế thấp giọng trả lời: “Là tiểu thiếu gia ạ.”
Tiểu thiếu gia chính là Lục Tố, nghe vậy ánh mắt Tống Minh Ngạn loé lên.
Phòng của gã ta cùng Lục Dực An ở lầu 3, ra khỏi thang máy gã đi thẳng về phòng. Lúc này, Lục Dực An mới vừa ngủ, gã lay vai Lục Dực An: “Em vừa gặp A Tố ngoài cửa, đã trễ như vậy rồi, em ấy đi thăm bà nội à?”
Lục Dực An mơ mơ màng màng: "Kệ em ấy đi." Mắt cũng không mở, kéo Tống Minh Ngạn xuống đè dưới thân hôn loạn: “Vợ à, em thơm quá...”
Tống Minh Ngạn ghét bỏ tránh đi: “Anh nghiêm túc chút đi! Tình hình hiện tại anh còn không rõ sao? Bà nội căn bản không muốn giao công ty cho ba. Bà ấy gọi Lục Tố qua, là muốn bàn bạc chuyện thừa kế đi?”
Gã ta hừ lạnh: “Bà nội cũng quá bất công rồi. Lục Tố mới về nước, liền mua xe thể thao mới. Mấy hôm trước, em mới đổi xe, bà ấy liền ám chỉ em phải tiết kiệm. Chiếc xe kia em đã dùng một năm rồi.”
Lục Dực An mở mắt cười gã: “Có ai không biết Lục Tố không học vấn không nghề nghiệp, lại ham chơi. Bà nội không hồ đồ như vậy.”
Tống Minh Ngạn vẫn không yên tâm: “Trong sinh nhật năm ngoái của bà nội, em nghe được ba và chú ba nói. Trước kia, người bà nội coi trọng nhất là ba của Lục Tố...”
"Dù có coi trọng thì cũng đã chết 10 năm rồi." Lục Dực An mò tay vào áo Tống Minh Ngạn: “Muộn như vậy A Tố còn có thể đi đâu? Chắc chỉ ra ngoài chơi thôi. Em cứ luôn miệng quan tâm em chồng như vậy, sao không nghĩ lát nữa phải thoả mãn chồng em thế nào đi.”
Tống Minh Ngạn thở phào, tránh thoát tay Lục Dực An, nhảy xuống giường: “Anh gấp gì chứ, em tắm cái đã.”
Lát sau, Tống Minh Ngạn tức tối ra khỏi phòng tắm: “Là ai giặt đồ ngủ của em trong máy giặt?”
Lục Dực An nhắm mắt nói: “Không phải chỉ là cái áo thôi sao, mua lại là được.”
Đêm nay, Tống Minh Ngạn vẫn luôn bực tức, lúc này tìm được chỗ phát tiết. Gã đi xuống đại sảnh, lấy điện thoại ra định gọi cho quản gia, chợt nghĩ đã nửa đêm rồi.
Quản gia là tâm phúc nhiều năm của Tô Quỳnh Ngọc. Toàn bộ Lục gia đều kính trọng bà 3 phần, Tống Minh Ngạn không dám làm phiền bà ấy.
Tống Minh Ngạn trực tiếp xuống lầu 1, gọi tất cả người làm đến phòng khách.
Tất cả người làm trong biệt thự tập trung đứng trước bàn trà. Đang đêm hôm khuya khoát thì bị lôi đầu dậy, tất cả đều mê mang không biết gì.
Tống Minh Ngạn bắt chéo chân dựa vào sofa, nhắm mắt xoa huyệt Thái Dương: “Hôm nay, ai phụ trách vệ sinh lầu 3?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau. Một lát sau, người phụ nữ đứng gần nhất lo lắng nắm chặt áo ngủ, thấp thỏm nói: “Cậu Ngạn, là tôi. Có chuyện ---”
Tống Minh Ngạn mở mắt ra, ngắt lời người đó: “Tôi đã nói phải dùng tay giặt đồ ngủ của tôi, cô lại dám lười biếng dùng máy giặt, giặt hỏng đồ của tôi?”
Người phụ nữ vội vàng giải thích: “Cậu Ngạn, không, không phải tôi làm! Hồi sáng, đại thiếu gia nói muốn tự làm, không cho tôi chạm vào quần áo!”
Tống Minh Ngạn không cảm xúc nói: “Ý cô là tôi vu khống cô?”
“Không, không có. Tôi ---”
“Sáng mai cô tìm dì Chu lấy tiền lương, sau khi tôi dậy, cô không được phép có mặt ở đây nữa. Hiểu chưa?”
Người phụ nữ cố nén nước mắt: “Đã ... hiểu, thưa cậu.”
Phòng khách lạnh ngắt như tờ.
Cuối cùng cũng xả hết bực tức, Tống Minh Ngạn xoa tay lên lầu.
_____
Sau núi nhà cũ Lục gia.
Lục Tố dừng xe, bước xuống.
Đi qua rừng cây, phía trước bị lưới điện chặn ngang, tầm nhìn bị che khuất hơn phân nửa. Nhưng có một chỗ, nhìn kĩ có thể thấy được nhà cũ Lục gia dưới chân núi.
Lục Tố đi đến chỗ kia, nhìn xuống chân núi.
Đèn đuốc sáng trưng.
Ngón cái Lục Tố nhẹ nhàng xoa đầu ngón trỏ.
Tiếp theo, anh lấy một điếu thuốc ra, dùng bậc lửa châm thuốc. Ánh lửa nho nhỏ màu đỏ nhấp nháy trong bóng tối.
Không lâu sau, tiếng chuông điện thoại phá tan màn đêm yên tĩnh.
Lục Tố lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện lên - là Lục Hoa Thu.
Mười mấy giây sau, Lục Tố mới nghe điện thoại, giọng nói khàn khàn chưa tỉnh ngủ: “Cô út à, bên chỗ cô là ban ngày, còn trong nước đã là buổi tối rồi. Hơn nửa đêm cô còn quấy rầy giấc ngủ...”
"Đừng giả vờ." Lục Hoa Thu cười một tiếng: “Chẳng phải con vừa lái chiếc xe mới ra ngoài sao.”
Lục Tố cũng cười theo: “Đúng là không gì qua mắt được cô mà. Hôm nào cô về nước? Con ra sân bay đón cô.”
"Hợp đồng vẫn chưa đàm phán xong, mấy ngày nữa sẽ về." Lục Hoa Thu nói: “Gọi cho con là muốn nhắc nhở một chút. Ngày mai là sinh nhật của Dực Khiêm, tuy rằng thằng bé không thể ăn, nhưng con vẫn giúp cô mang bánh kem qua đó đi. Nó thích nhất là bánh kem hạt dẻ.”
Lục Tố xoay người: “Vâng, vâng. Con sẽ giúp cô mang cái bánh hạt dẻ thật lớn đến. À mà anh ấy ở bệnh viện nào thế?”
“Bệnh viện gì? Thằng bé sớm đã chuyển tới viện điều dưỡng rồi! Là viện điều dưỡng Sâm Dưỡng. Con đừng tối ngày cứ cà lơ phất phơ nữa. Ngày mai bắt buộc phải đi, địa chỉ là viện điều dưỡng Sâm Dưỡng, khu vực sinh thái ở ngoại thành. Đừng có đi nhầm.”
"Nghe rồi, nghe rồi." Lục Tố vẫn cười đùa: “Là viện điều dưỡng Sâm Dưỡng chứ gì, cô nói rõ ràng như thế, con có thể đi nhầm sao.”
*
9 giờ hôm sau, Từ Hồi Chu xách theo hai túi giấy rời khỏi khách sạn.
Y đi trên vỉa hè, lát sau, tìm được chiếc xe nhỏ đậu bên đường.
Cậu chàng cho thuê xe nhìn y, xuống xe hỏi: “Anh là anh Lý phải không?”
Từ Hồi Chu mỉm cười gật đầu.
Ngũ quan y sắc sảo cùng khí chất lạnh lùng cách người ngàn dặm, ngay cả khi đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ cũng lạnh lẽo đáng sợ, khiến người khác nhìn thôi đã thấy sợ, khồn dám đén gần. Thế nhưng y luôn lễ phép, lịch sự, khiến đối phương có cảm giác được tôn trọng.
Cậu chàng vô thức cung kính, hai tay đưa chìa khoá xe: “Anh dùng xong tùy tiện đậu chỗ nào cũng được, chỉ cần nói địa chỉ cho em, em tự đi lấy là được.”
"Cảm ơn." Từ Hồi Chu nhận lấy chìa khoá xe.
Y theo bản đồ, chạy ra ngoại thành. Khung cảnh ven đường từ những toà nhà cao tầng biến thành rừng xanh. 2 tiếng sau, một cánh cổng ẩn mình trong những hàng cây và phiếm hoa xuất hiện trong tầm nhìn.
<< Viện điều dưỡng Sâm Dưỡng >> được mạ vàng lấp lánh dưới mặt trời chói chang.
Cổng có bố trí thanh chắn, bên cạnh là một phòng bảo vệ.
Một người đàn ông trung niên đang ngồi uống trà lướt điện thoại trong phòng đó, mở âm lượng rất lớn. Nửa ngày cũng không có phản ứng gì, Từ Hồi Chu hạ cửa sổ xe, rồi ấn còi.
Lúc này bảo vệ mới ngẩng đầu lên, ông ta nhìn thoáng qua chiếc xe, không rẻ, nhưng cũng không quá đắt, là người có chút tiền nhưng không phải nhà giàu. Sau đó nhìn qua người đến, đeo khẩu trang mang kính, không có ấn tượng gì. Bảo vệ cúi đầu tiếp tục coi video: “Có chuyện gì không?”
Từ Hồi Chu lễ phép nói: “Khảo sát hoàn cảnh.”
Bảo vệ cũng quen rồi, viện điều dưỡng Sâm Dưỡng là viện điều dưỡng tư nhân cao cấp, thu phí đắt đỏ, người tới khảo sát hoàn cảnh trước không ít. Ông ta không ngẩng đầu, giơ tay ấn xuống.
Từ Hồi Chu nâng cửa sổ xe lên, chạy chậm vào viện điều dưỡng Sâm Dưỡng.
Cổng chính cách viện điều dưỡng một đoạn, hai bên đường mọc đầy những cây phượng cao lớn tươi tốt, những bông hoa đỏ tươi xinh đẹp rực rỡ như đám mây lớn rực lửa. Đi hết con đường trải dài những cây phượng, là thảm cỏ xanh tươi cùng một hồ nhân tạo, xa chút nữa là sân golf.
Dưới ánh nắng rực rỡ, có không ít người già tản bộ, nói chuyện phiếm, phơi nắng trên bãi cỏ.
Cuối bãi cỏ là viện điều dưỡng tráng lệ, y đi theo biển chỉ đường đến bãi đỗ xe. Nhưng không dừng ở đó, mà đi đến bãi đỗ xe ở tầng ngầm.
Tìm góc chết của camera, y đậu xe, xách theo túi giấy xuống xe, đi vào nhà vệ sinh.
Tiến vào một phòng rồi đóng cửa lại, y từ trong túi giấy lấy ra một cái áo blouse trắng, một đôi găng tay và một tấm thẻ nhân viên.
Thẻ nhân viên ghi - Viện điều dưỡng Sâm Dưỡng, y tá Lý Tường.
Từ Hồi Chu mặc áo blouse vào, đeo thẻ nhân viên lên, sau đó tháo kính xuống đút vào túi, rồi mở cửa đi ra.
Đi đến bồn rửa tay, tiếp đó y chậm rãi rời khỏi nhà vệ sinh.
Y không đi thang máy, mà đi thang bộ.
Ở hành lang tầng 2 phát hiện một xe đẩy thuốc, y lấy găng tay ra mang lên, tự nhiên đặt tay lên tay nắm, rồi đẩy vào thang máy, cuối cùng ấn tầng 6.
Rất nhanh lên tới tầng 6, cửa thang máy mở ra, có hai y tá đang nói chuyện với nhau. Từ Hồi Chu đẩy xe ra ngoài: “Chào buổi sáng.”
Hai y tá cũng chào lại: "Chào buổi sáng." Không nhìn Từ Hồi Chu, mỉm cười bước thang máy.
Cửa thang máy lần nữa đóng lại. Đại sảnh tầng 6 có một quầy y tá, lúc này chỉ có một y tá ở lại sắp xếp đồ đạc, trên quầy có biển chỉ dẫn.
Một cái chỉ về bên trái - 601, một cái chỉ về bên phải - 602.
Tầng 6 của toà nhà này chỉ có 2 phòng bệnh.
Từ Hồi Chu không dừng bước, đẩy xe quẹo trái, đi đến một hành lang dài.
Hành lang rộng rãi sáng ngời, hai bên toàn bộ là kính sát đất, cây cối xanh um tươi tốt được cắt tỉa ngang tầm cửa sổ, không cản tầm nhìn và ánh sáng.
Ánh mặt trời chiếu vào, sàn nhà trơn bóng phủ kín một tầng ánh sáng mềm mại, bánh xe im lặng lăn trên mặt đất. Từ Hồi Chu lặng lẽ đi qua hành lang, lại quẹo phải rồi đi một đoạn ngắn, lặng lẽ dừng trước phòng 601.
Cửa khép hờ.
Từ Hồi Chu giơ tay gõ cửa, chờ vài giây trong phòng không có phản hồi. Y nhẹ nhàng đẩy cửa, đẩy xe bước vào.
Cùng lúc đó, một chiếc xe thể thao Klein màu lam dừng ở ngoài cổng, không kiên nhẫn mà ấn còi.
Bảo vệ ngẩng đầu lên từ điện thoại, tuỳ ý liếc nhìn, tiếp đó lập tức bỏ điện thoại xuống, mở cổng, chạy ra, vẻ mặt tươi cười khom lưng.
“Buổi trưa tốt lành! Viện điều dưỡng Sâm Dưỡng hoan nghênh ngài đến thăm!”