“Tin nóng, bảy ngày trước, năm em học sinh cấp ba đi thám hiểm trong vùng núi nguyên thủy giáp biên giới, trong đó một người mất tích, bốn người bạn đồng hành mang theo di thư của người đó trở về, nghi ngờ em ấy đã tự sát do di truyền chứng trầm cảm. Được biết, người mất tích là thủ khoa khối Khoa học tự nhiên toàn thành phố...”
_______
Bảy ngày trước.
Dưới đáy vực hẻo lánh ít dấu chân người, không tiếng chim kêu, rừng rậm nguyên sinh che lấp bầu trời, cả ánh trăng và gió đều bị ngăn cách bên ngoài.
Trong bóng tối dày đặc, tràn ngập mùi lá cây hư thối và mùi tanh của rêu phong, lúc này lại nhiều thêm mùi máu tươi gay mũi tràn ngập cả không gian.
Một thiếu niên cả người đầy máu nằm trong đống lá.
Ngẩn người hai giây, y mới ý thức được mình không ngã chết.
Hai mắt y bị máu nhuộm đỏ không thể mở mắt được, toàn thân không thể cử động như thể bị nghiền nát, mắt cá chân phải bị một vật đâm xuyên, mùi máu tản ra nồng nặc, quần dài ướt đẫm máu, dán sát vào da y.
Có lẽ chết đi thực sự còn dễ chịu hơn bây giờ.
Tay phải mất đi tri giác, ngón tay trỏ bên trái của thiếu niên hơi hơi cử động, muốn tìm điện thoại, lại nhanh chóng nghĩ rằng, dù điện thoại không hư thì vùng núi kéo dài hai nước này cũng không có tín hiệu. Hiện tại y chỉ có thể chờ đợi bạn mình đến cứu.
Sau khi thi đại học xong, y và bốn người bạn tốt cùng nhau đi du lịch. Năm người bọn họ đã quen biết nhau từ lúc nhỏ ở trong cô nhi viện, lên cấp ba thì gặp lại nhau, nói là bạn bè, nhưng đối với y, họ chính là người thân. Chắc chắn sau khi không thấy y đâu, họ sẽ nhanh chóng đi tìm y.
Hiện tại đầu óc y hỗn lộn và vô cùng đau nhức, suy nghĩ lại vô cùng tỉnh táo.
Y sắp xếp lại ký ức.
Bọn họ vào núi mấy ngày mấy đêm, hôm nay đã tới đích đến.
Khoảng 10 giờ tối, y rửa mặt xong quay về lều nghỉ ngơi, một tờ giấy rớt ra từ trong túi.
“Chờ họ ngủ rồi, gặp nhau ở biển hoa dại chúng ta nhìn thấy hồi sáng, có việc cần nói.”
Người viết tờ giấy đã thay đổi chữ viết, nhưng thói quen nhấn bút lại không thể thay đổi, y biết là ai.
Buổi tối, độ ẩm trong rừng tương đối thấp, y lấy áo gió ra mặc, giơ tay lấy cặp sách của mình.
Trong cặp là quà mà y đã chuẩn bị kĩ càng cho bốn người bạn tốt ấy. Để mua được chúng, sau khi thi đại học xong, y đã dùng 2/3 thời gian để giao cơm hộp, cũng vì giao cơm hộp mà y phát hiện bí mật của một trong bốn người người bạn tốt.
Hẹn gặp y có lẽ vì muốn nói về bí mật đó.
Y lấy ra một hộp chocolate bỏ vào túi. Người bạn tốt hẹn y thích chocolate trắng, hộp chocolate chỉ to bằng cỡ bàn tay, nhưng lại tốn hết tiền lương một tuần của y, còn là loại bán theo gram.
Các lều khác lần lượt tắt đèn, y vừa nhấc chân, chợt khát nước dữ dội, có thể là nhiều ngày qua đã mệt mỏi quá mức, hôm nay y đặc biệt khát nước, ban ngày đã uống 3 chai nước rồi.
Ấm nước vẫn còn đầy, y cầm lên uống hết. Không lâu sau, y lặng lẽ rời khỏi lều.
Biển hoa dại mà tờ giấy đề cập là một mảng lớn đầy hoa bỉ ngạn đỏ như máu. Ban ngày họ đã chụp ảnh chung ở đó.
Bầu trời đêm đẹp đến nghẹn thở, ánh trăng cùng những vì sao toả sáng, chiếu vào biển hoa bỉ ngạn kia. Tựa như ánh sáng đang nhảy múa, y đưa tay bắt lấy.
Y thích nhất là vẽ tranh, trước kia không có điều kiện học, y chỉ có thể tự học. Y đã lên kế hoạch, chờ đến khi vào đại học sẽ đăng ký vào khoa Mỹ thuật.
Y đã vẽ xong một bức tranh biển hoa bỉ ngạn dưới trăng rồi mà bạn tốt kia vẫn chưa đến.
Y đưa mắt nhìn con đường lúc đầu mình đến, tràn ngập bóng tối. Không biết có phải ở trong biển hoa quá lâu không, đầu y trở nên nặng trĩu, choáng váng lại buồn nôn. Bữa tối trong bụng tựa như liên tục giãn nở, khó chịu làm y muốn nôn hết ra.
Y phải tìm chỗ thoáng để hóng gió.
Ra ngoài biển hoa, tầm nhìn càng trở nên tối tăm, mơ hồ, cái gì cũng không nhìn thấy. Đầu óc mơ hồ, y nhớ phía trước là vách núi, y dừng lại. Đột nhiên, có gì đó phía sau đẩy lưng y, lần nữa tỉnh lại , chính là đáy vực bây giờ đây.
....…
Sắp xếp xong ký ức, thiếu niên chỉ có một suy nghĩ.
[ Không thể ngủ, ngủ thì sẽ chết, mình phải kiên trì cho đến khi bạn mình đến cứu. ]
Để không ngủ quên mà chết, y cố gắng mở mắt. Cuối cùng một kẽ hở được mở ra trong dòng máu đông.
Đáy vực tối đen yên tĩnh đến tận cùng, cũng lạnh hơn trên núi rất nhiều. Y cảm thấy thân nhiệt của bản thân giảm xuống một cách nhanh chóng.
“1, 2, 3,...”
Y đếm nhẩm trong lòng, một là có thể dời lực chú ý, không sợ lạnh như trước nữa; hai là có thể nhớ kỹ thời gian.
“129, 130,...”
“2.300, 2.301,...”
“35.199”
Ánh sáng mỏng manh xuất hiện trong tầm mắt, cơ thể sớm đã mất đi tri giác, không còn cảm nhận được cái lạnh, nỗi đau nữa. Đôi môi xanh trắng khô nứt lại lần nữa mở ra: “35.200.....”
Sắp 10 tiếng rồi.
Thiếu niên vẫn ôm ấp hy vọng như cũ, rừng núi gập ghềnh lại không có đường, tìm được đáy vực khẳng định cần thời gian.
Miệng vết thương đã không còn chảy máu, không có đồ ăn nước uống, chỉ cần tiếp tục tỉnh táo, y có thể trụ được hai ba ngày, đủ thời gian cho họ đến cứu.
Thiếu niên lại mở mắt nhìn bóng tối bao phủ đỉnh đầu, thầm cầu nguyện nơi này không có mãnh thú hay côn trùng có độc. Tiếp tục đếm.
“35.230......”
............…
“180.000”
Bóng tối lại phủ xuống, thế giới yên lặng chưa từng xuất hiện tiếng bước chân nào cả.
Xui xẻo là, không một ai tới cả.
May mắn là, cũng không có mãnh thú hay côn trùng có độc nào tới.
Hơi thở dần trở nên mỏng manh, đầu y đau vô cùng, giống như quả bóng đang không ngừng được bơm hơi, càng bơm càng lớn, bên cạnh cũng càng thêm loãng.
Trong chớp mắt, y bỗng nhiên nhớ tới, tuy hoa bỉ ngạn có độc nhưng y vẫn chưa ăn miếng nào, chỉ ngửi thôi có lẽ sẽ hoa mắt chóng mặt, chứ không như y choáng váng buồn nôn.
Lẫn bên trong mùi hoa bỉ ngạn, có mùi hương không thuộc về tự nhiên.
Mùi hương kia ban ngày y đã ngửi qua, bên người y khi đó chỉ có bốn người bạn tốt thôi.
Lúc ấy, trong biển hoa bỉ ngạn vẫn còn những người khác!
Y rơi xuống núi không phải ngoài ý muốn.…
Niềm hy vọng chống đỡ thiếu niên sống sót, nháy mắt bị chọc thủng một cách vô tình.
Y biết rõ, y không đợi được cứu viện rồi.
Thứ có thể chờ, chỉ có cái chết
Bạn tốt, người thân của y, đều muốn y chết.
Thân thể mất nước đã đến cực hạn, đôi mắt vẫn rơi lệ, nước mắt lẫn máu chảy xuống miệng thiếu niên, mùi vị cực kì giống lúc y ngửi được trong hai lần vào nhà xác khi còn bé.
Tầm nhìn càng thêm mơ hồ, mẹ thắt cổ tự sát trong tủ quần áo, ba y cầm dao xẹt qua cổ lần lượt hiện lên. Máu chảy ra tràn ngập khắp nơi, che trời lấp đất đổ xuống, che khuất cả khuôn mặt y.
Thế giới chỉ toàn bóng tối bỗng chốc tràn ngập màu đỏ của máu, bản thân thuở bé mà y cho rằng mình đã giấu kĩ, đang khóc kêu, ngây thơ và tuyệt vọng chạy về phía y.
Mở tủ quần áo ra, người phụ nữ treo trên chiếc khăn lụa màu đỏ, hai mắt bình tĩnh nhìn cậu bé, tuy nhiên đôi mắt ấy đã không còn sự sống.
Cậu bé kêu khóc ôm chặt mẹ mình, muốn làm cho cơ thể ấy ấm áp trở lại. Lúc này một người đàn ông vọt vào phòng, dùng sức kéo bé ra, đôi mắt đục ngầu, tràn đầy tơ máu cùng ánh mắt giận dữ. Miệng ông ta mở ra, nồng nặc mùi rượu: “Rốt cuộc mày có phải con tao không!”
Cậu bé khóc nức nở, nói với ba mình, mẹ đang lạnh đi. Người đàn ông lại phát điên tát bé: “Không được khóc! Tao sẽ không khóc, con tao cũng sẽ không khóc!”
Ba nói dối.
Ba khóc.
Sau khi tỉnh rượu, ba ôm chặt mẹ bé, khóc lóc không buông tay, nhiều người tới cũng không kéo được mẹ ra khỏi tay ông ấy.
Nhưng bé lại không dám khóc trước mặt ba.
Ba không thích bé khóc, nếu khóc ông ấy sẽ nhổ sạch răng bé, rất nhiều răng, chảy rất nhiều máu, bé ghét mùi máu.
Một năm sau, máu chảy vào đôi mắt bé, bé chỉ lặng lẽ rời khỏi lòng ngực ba mình, đi lấy povidone (thuốc sát khuẩn).
Bé 5 tuổi đã biết khi chảy máu thì phải sát khuẩn.
Bé cầm povidone chạy về, ba không nhìn bé, đang ôm di ảnh của mẹ khóc rồi lại cười. Lúc này, mũi dao mượt mà xẹt qua làn da mỏng ở cổ.
Không một tiếng động, máu phun ra như thác nước, bắn lên khắp mặt bé, trong mắt của bé chỉ toàn máu và máu.
..…
“Mẹ tớ không cho tớ chơi với nó, nó khắc chết ba mẹ! Là sao chổi!”
“Mọi người đừng chơi với nó! Ba tớ nói ba mẹ nó là kẻ điên tự sát, nó là kẻ điên nhỏ, sẽ giết chúng ta!”
“Thằng bé là bị doạ sợ đi? Ba nó chết cũng không rơi một giọt nước mắt nào.”
“Bà mới chuyển đến nên không biết thôi, không phải ba ruột! Nó là do mẹ nó ngoại tình sinh ra.”
“Ah!? Không thể nào!? Người xinh đẹp, ôn nhu như vậy, tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào đẹp hơn cô ấy.”
“Cũng vì quá xinh đẹp đấy! Phụ nữ xinh đẹp như vậy sao có thể an phận chứ? Người chồng vừa què vừa xấu, nếu là con ruột, sao con anh ta có thể xinh đẹp khoẻ mạnh được! Tôi nói bà nghe, ông già chết tiệt nhà tôi ấy, muốn ngoại hình không có ngoại hình, muốn tiền cũng chẳng có nốt, vậy mà cô ta còn quyến rũ ổng nữa.”
..…
Y lúc nhỏ bị họ hàng truyền qua truyền lại như quả bóng, sau khi bán nhà, cuối cùng y bị đá vào cô nhi viện Ánh Dương. Cuối cùng tại nơi đó cũng có người vươn tay về phía y - chính là bốn đứa trẻ mà y xem như người thân.
“Chúng tớ muốn làm bạn của cậu!”
Năm người bọn họ đã kết bạn trong cô nhi viện, tuổi của y xếp thứ tư, từ đây y có ba anh trai và một em trai.
Chỉ là cuối cùng họ cũng rời đi.
Bốn bàn tay từng vươn về phía y, giờ đã hoàn toàn biến mất trong bóng đêm sâu thẩm.
Mí mắt của thiếu niên rốt cuộc cũng nhắm lại, rơi vào một bóng tối khác.
Y biết y sắp chết, bình tĩnh chờ đợi cái chết cuối cùng đến với y.
“Đừng ngủ.”
Cơ thể càng ngày càng lạnh, trong giây phút hấp hối, bên tai chợt truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Sau đó, bàn tay của thiếu niên được bao bọc, sự ấm áp truyền đến xua tan cái lạnh trong y.
Có người tới!
“Cố lên, tôi sẽ ở cùng với cậu.”
Thiếu niên muốn trả lời, y kiên trì không nổi nữa rồi, đã hai ngày y không ăn gì cả, vừa đói vừa khát, nhưng mà đến sức mở miệng nói chuyện y cũng không còn.
Người nọ như biết được suy nghĩ của y: “Cậu quên rồi sao? Trong cặp của cậu có chocolate.”
Thứ duy nhất y có thể cử động là bàn tay trái, y thử rất lâu, thử vô số lần, vẫn không mở được cặp như cũ.
Y thật sự không còn sức nữa.
Hy vọng sống sót gần trong gang tấc, chỉ cách một nút bấm thôi, y vẫn không thể bắt lấy.
Tựa như cuộc đời ngắn ngủi của y, từ trước đến nay cũng không thể bắt lấy bất cứ thứ gì.
Ngay khi thiếu niên sắp mất ý thức, đúng lúc này, xung quanh bỗng nhiên quay cuồng, khu rừng nguyên sinh đang ngủ say này, trong khoảng khắc chợt phát ra tiếng động rung trời, lạnh lẽo đập lên mặt thiếu niên.
Sau đó y nghe thấy.
“Đừng bỏ cuộc, nhìn kìa, trời mưa rồi.”
Mưa…
Nước?
Chất lỏng mang theo mùi vị của rừng và hơi đất không ngừng thấm vào đôi môi đã khô khốc, trong cơ thể của thiếu niên tràn ra khát vọng sống mãnh liệt, liều mạng dùng chút sức cuối cùng, gian nan mở mắt ra.
Trên bầu trời hiện ra ánh sáng lờ mờ, xung quanh không có ai cả, từ đầu đến cuối chỉ có một mình y, sau đó y thấy ----
Cơn mưa to xối xả như tia sáng chói loà, xuyên qua rừng cây, gào thét đập vào mặt y.
Từng khối da thịt đều bị cơn mưa to tầm tã đập đến đau nhói, thế nhưng thiếu niên lại vội vã há miệng, liều mạng, há to miệng uống nước mưa.
Sống.
Y muốn sống!
Y nhất định phải sống!
Dùng trăm phương nghìn kế cũng phải sống!
Y muốn sống!
*
Một ngày trước khi bão tuyết đến, rốt cuộc thiếu niên cũng nhìn thấy bóng người, họ nói một thứ ngôn ngữ mà y không hiểu, trong tiếng kêu la của họ, y nhẹ nhõm ngất đi.
Sau khi ngủ một giấc dài, y tỉnh lại trong một phòng khám nhỏ ấm áp.
Củi đang cháy lách tách.
Bên cạnh có một cô bé đang ngồi xem điện thoại, phát hiện y tỉnh, cô bé ngạc nhiên buông điện thoại xuống rồi nói một câu gì đó, cùng một loại ngôn ngữ mà y nghe thấy trước khi ngất đi.
Y nhẹ nhàng lắc đầu, cô bé chớp chớp mắt, liền khoa tay múa chân làm một thủ thế rồi chạy đi mất.
Trên đầu giường, thiếu niên nhìn thấy được đồ của mình ----
Một bọc giấy được gói chặt.
Trong bọc giấy có lá bạch đàn, hạt thông, thảo dược, hạt hoa tiêu, hai miếng chocolate trắng to bằng móng tay.
Một con dao gấp đa năng.
Một bộ quần áo rách rưới.
Dời mắt, y nhìn về phía chiếc điện thoại mà cô bé đã đặt xuống, khuỷu tay chống lên giường, y cố hết sức nâng nửa người lên, lấy được chiếc điện thoại.
Điện thoại không đặt mật khẩu, y click mở màn hình, hôm nay là ngày 22 tháng 12, y bấm vào một trang web.
Không tìm thấy.
Mã số học sinh của y trên trang web chính thức của trường hiển thị là không chính xác, mã số ở cô nhi viện, thẻ căn cước công dân của y cũng bị xoá.
Dấu vết y từng tồn tại, đều bị xoá sạch.
Y lại nhập vào các từ khoá khác, sau khi tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một tin duy nhất.
"Tin nóng, bảy ngày trước, năm em học sinh cấp ba đi thám hiểm trong vùng núi nguyên thủy giáp biên giới, trong đó một người mất tích, bốn người bạn đồng hành mang theo di thư của người đó trở về, nghi ngờ em ấy đã tự sát do di truyền chứng trầm cảm. Được biết, người mất tích là thủ khoa khối Khoa học tự nhiên toàn thành phố..."
Là video của mấy tháng trước, chưa đầy một phút, rất nhanh đã chuyển sang tin tức tiếp theo.
“9 giờ sáng nay, một vụ tai nạn giao thông vô cùng nghiêm trọng đã xảy ra ở đường XX trong thành phố của chúng ta -----”
Trong đôi mắt đen sâu thẩm của thiếu niên chẳng có gì cả.
Y ở trong rừng 125 ngày, mỗi giây mỗi phút đều suy đoán hung thủ, hiện tại chỉ còn lại một đáp án -----
Y bị bốn "người thân" giết chết.
Họ biết rõ nhất y không bị bệnh di truyền, không bị bệnh trầm cảm, nhưng họ hoàn toàn chứng thực bức di thư kia, còn dùng tốc độ nhanh nhất xoá sạch mọi thông tin về y.
Bất kể là bọn họ hợp mưu hại chết y rồi giả mạo di thư, hay là một người trong đó là hung thủ, rồi giả mạo di thư, ba người khác không vạch trần, thì kết quả đều là bọn họ cùng nhau chứng thực cái chết của y.
Là bởi vì y phát hiện bí mật của bốn người họ sao?
Đáy mắt thiếu niên tràn ngập sự hoang mang, đau đớn, thất vọng, hận thù,…
Lúc này máu chảy trong người y còn lạnh lẽo hơn khi y ở dưới đáy vực, lúc ấy y gặp phải một con rắn to, bị nó quấn chặt cổ.
Ngoài phòng vang lên tiếng bước chân, thiếu niên nhìn chằm chằm chăn đệm sạch sẽ, ánh mắt chỉ còn lại sự kiên định.
Y quyết định --- không thể báo cảnh sát.
Bốn người kia có người thân, bạn bè, có công ty quản lý và chỗ dựa, nếu báo cảnh sát, y không có bằng chứng, không những không thể đưa hung thủ ra ngoài ánh sáng, mà còn đưa bản thân vào tình thế nguy hiểm một lần nữa.
Y không thể mạo hiểm, y phải kiên nhẫn, trước khi có năng lực bảo vệ bản thân chu toàn, tuyệt đối không thể để bọn họ phát hiện y còn sống.
Thiếu niên xoá lịch sử tìm kiếm, đặt điện thoại vào chỗ cũ. Ngay sau đó, một cô gái thở hổn hển đẩy cửa phòng bước vào.
Cô gái là sinh viên đại học duy nhất biết nói ngoại ngữ trong trấn nhỏ biên giới này, cũng là bác sĩ duy nhất ở đây.
Cô bé lúc nãy chỉ vào thiếu niên rồi nói vài câu với cô gái, cô gái vào phòng thu chiếc điện thoại trên bàn vào túi, đây là chiếc điện thoại duy nhất trong trấn nhỏ.
Cô gái nhìn về phía thiếu niên tóc đen.
Phòng khám không tìm được quần áo thích hợp, chỉ có thể mặc cho y một cái áo cọc tay không biết của bệnh nhân nào để lại. Cái áo lỏng lẻo treo trên người y, làn da trắng khác thường, miệng vết thương lớn bé khác nhau trải rộng khắp người y. Trên bả vai phải còn có một vết bớt hình trái tim màu xanh lam có kích thước bằng một đồng xu.
Cô gái có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.
Ví dụ như tại sao y lại ở trong khu rừng đó? Y đã ở trong đó bao lâu rồi? Toàn bộ chân phải của y gần như không còn khối thịt nào nguyên vẹn, có vài chỗ thậm chí đã thối rữa đến mức xương trắng cũng lộ ra. Làm sao y có thể sống sót được, còn sống mà đi ra khỏi khu rừng đó?
Thật sự quá khó tin, ngay cả nhân viên kiểm lâm có kinh nghiệm phong phú cũng khó mà làm được!
Đầu tiên, cô gái thử nói bằng tiếng Trung: “Cậu có phải người Trung Quốc không?”
Thiếu niên ngẩng đầu, toàn bộ gương mặt hóp vào tận xương, đôi mắt hẹp dài, gần như chạm đến huyệt Thái Dương, đôi mắt to đen láy khác thường, nói y là người, nhưng y lại càng giống bộ xương khô bọc da hơn.
Y chậm rãi gật đầu.
Trên mặt cô gái lộ vẻ vui mừng: “Tôi đã từng đi du học ở Trung Quốc! Cậu tên gì?”
Thiếu niên nghĩ đến họ của mẹ mình, Từ.
Y đã 125 ngày không nói gì, dây thanh quản như bị bỏ thêm một nắm cát.
Bắt đầu từ giây phút này trở đi, y là ---
“Từ Hồi Chu.”