“Từ tiên sinh, chúc ngài có một chuyến đi vui vẻ!”
Cô nhân viên tóc vàng mắt xanh nói lưu loát tiếng Trung, mỉm cười trả lại hộ chiếu.
Cô nhanh chóng nhìn thoáng qua ngày sinh của người đàn ông.
Ngày 22 tháng 12 năm 199X.
Mới 28 tuổi mà đã giàu có như vậy! Lúc trước nghe đồng nghiệp nói chuyện phiếm, chuyến bay Trung Quốc lần này, có một hành khách đặc biệt mua nhiều vé khoang ghế hạng nhất, không ngờ lại trẻ tuổi như vậy.
Cổng đăng ký của ghế hạng nhất cách ghế phổ thông vài hàng lan can. Lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng trẻ em vang dội.
“Beautiful Vampire!”
Giọng bé trai ấy cực kì lớn, các hành khách đang xếp hàng tò mò nhìn về phía người đàn ông.
Cơ thể gầy gò thẳng tắp được bao bởi bộ vest màu xám bạc, người đàn ông có mái tóc đen dày, đeo một cặp kính gọng bạc, làn da trắng trẻo nhưng tái nhợt, đôi môi tuy mỏng mà hồng hào. Quai hàm rõ ràng, góc cạnh sắc bén như cổ áo sơ mi mà y mặc vậy.
Mặt trời chói chang xuyên qua tấm kính lớn xuống đất chiếu trên người y, dù lên đến 40 độ nhưng y vẫn như không cảm nhận được cái nóng chút nào.
Y thực sự trông giống một ma cà rồng xinh đẹp bước ra từ trong phim.
Mẹ của đứa trẻ đỏ bừng cả mặt, chạy nhanh đến rồi khom lưng che miệng con mình lại, lo lắng nhìn Từ Hồi Chu.
Dưới cặp kính, đôi mắt đen nhánh của Từ Hồi Chu thâm thuý không nhìn thấy đáy, đôi mắt phượng đặc trưng của người phương Đông có vẻ lạnh nhạt sắc bén.
Có điều giây tiếp theo, y lấy khăn tay ra che môi, cúi đầu ho một tiếng, trong nháy mắt cảm giác y không phải người đã tan biến. Sau đó y cất khăn tay đi, gật đầu thân thiện với người mẹ trẻ, rồi nhấc chân bước đi.
Khoang hạng nhất có ba hàng ghế ngồi, hai bên là ghế đơn, chính giữa là ghế đôi, vé Từ Hồi Chu mua là tất cả các ghế gần cửa sổ bên phải và ba hàng ghế đầu ở giữa.
Từ Hồi Chu chọn ngồi ở ghế thứ hai gần cửa sổ, chỗ ngồi nửa kín có tính riêng tư nhất định, từ hàng ghế thứ tư chính giữa, có thể nhìn thấy nửa cái gáy.
Sau khi đặt túi ngồi xuống, Từ Hồi Chu lấy khăn tay ra, trên vải lụa trắng như tuyết hiện lên vài tia sắc đỏ. Y làm như không có việc gì, gấp đôi nó lại, lần này cúi đầu ho khan một hồi mới dừng lại.
Y nhét khăn tay vào túi, điện thoại lại rung lên.
Có 3 tin nhắn mới.
Trước tiên Từ Hồi Chu mở video do nhân viên chăn nuôi gửi tới ---
Một con Blue Merle Border Collie(*) ngồi trên bãi cỏ xanh, bộ lông mượt mà toả sáng, nó ngoan ngoãn nhìn về phía ống kính, một con mắt xanh biếc như nước biển, còn một con mắt đen trong veo.
(*) Blue Merle Border Collie
Một gen sửa đổi chi phối gây ra hiệu ứng merle, nơi một con chó sẽ có các mảng sắc tố trên khắp cơ thể của chúng
Một gen sửa đổi chi phối gây ra hiệu ứng merle, nơi một con chó sẽ có các mảng sắc tố trên khắp cơ thể của chúng. Đối với merles xanh lam, màu lông cơ bản của chúng có màu xám hoặc trắng với các đốm và mảng màu xanh lam hoặc đen.
Gen gây ra kiểu hình hài không chỉ ảnh hưởng đến tóc của Border mà còn ảnh hưởng đến mắt và mũi của chúng.
Những chú chó Collies viền xanh dương có đôi mắt sáng màu, như màu xanh lam. Đừng ngạc nhiên nếu con chó của bạn có đôi mắt khác màu, còn được gọi là dị sắc tố, thường gặp ở mắt xanh (một thuật ngữ khác của nó là mắt xanh). Chó Border Collie có màu lông này thì thường có một chiếc mũi màu hồng.
Chúng có thể rất được săn đón và trông tuyệt đẹp, nhưng gen merle đi kèm với cái giá phải trả – các bệnh như mù, điếc và sức khỏe tổng thể kém. Điều này là phổ biến nhất ở hai viền trắng hoặc viền trắng gây chết người.
Lời nói đầy chân thành của nhân viên chăn nuôi vang lên: “Từ tiên sinh, khoảng thời gian này tôi sẽ chăm sóc tốt Daylight. Đợi khi ngài thu xếp ổn thoả, tôi sẽ đích thân đưa em ấy về Trung Quốc đoàn tụ cùng ngài. Chúc ngài lên đường bình an!”
Daylight cũng sủa vài tiếng về phía màn hình, chúc chủ nhân nó lên đường bình an.
Khung chat của bác sĩ hiện lên vài chữ: [ Chỉ còn 6 tháng, cậu... ]
Từ Hồi Chu bỏ qua bác sĩ, mở tin nhắn cuối cùng ra: [ Hồi Chu, đã cất cánh chưa, 7 giờ tối mai hạ cánh phải không? Anh tới đón em. ]
Từ Hồi Chu không trả lời, trở về màn hình chính, mở nền tảng xã hội nổi tiếng nhất của Trung Quốc.
Hot search đầu tiên là #Thẩm Dữ Triệt khóc cầu hôn trong buổi biểu diễn kỷ niệm tròn 10 năm ca hát#, thứ hai là #Lục Tố là ai#.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu xuống tay Từ Hồi Chu, bàn tay thon dài, trắng đến có thể nhìn rõ mạch máu màu xanh ẩn dưới da. Móng tay được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, lộ ra màu hồng nhàn nhạt.
Y lấy hộp tai nghe từ trong túi xách ra, mở ra lấy một tai nghe Bluetooth, đeo lên tai phải. Sau đó bấm vào #Lục Tố là ai#.
Hot nhất là một video, lượt like và bình luận đều vượt quá một triệu.
Trong video, Thẩm Dữ Triệt vừa kết thúc một buổi biểu diễn, lông mi bị mồ hôi và nước mắt trộn lẫn làm ướt, hai mắt gã đỏ bừng, nắm chặt microphone đính đầy kim cương xanh, lớn tiếng tỏ tình trước biết bao ống kính -----
“Lục Tố, anh đã sẵn sàng kết hôn rồi, còn em?”
10 năm trôi qua, ngũ quan của Thẩm Dữ Triệt đã nảy nở, khuôn mặt càng thêm tinh xảo, hơn nữa được hào quang rực rỡ nuôi dưỡng, hiện giờ gã chính là nghệ sĩ nổi tiếng nhất trong nước, giơ tay nhấc chân đều là ánh mặt trời chói mắt, không hề nhiễm chút bụi bẩn.
Không còn là cậu nhóc đáng thương nửa đêm khóc lóc, chạy chân trần tìm y, quấn lấy đòi ngủ cùng ở cô nhi viện Ánh Dương nữa rồi.
Mấy chục nghìn fans ở dưới sân khấu cùng hô "Bảo bối đừng khóc", Từ Hồi Chu bấm mở khu bình luận.
Khu bình luận cũng đều kêu bảo bối.
[ Huhuhu! Lục Tố là ai thế? Cướp bảo bối của tui, tui và anh không đội trời chung! ]
[ Bảo bối đừng khóc! Đau lòng quá!!! QAQ ]
[ Lục Tố cút ra đây! Lập tức, lập tức kết hôn cùng bảo bối của tui! Không được để bảo bối của tui khóc sưng mắt!!! ]
…
Giây tiếp theo, bên trái Từ Hồi Chu truyền đến một giọng nam: “Lục Tố, chỗ ngồi ở đây này.”
Từ khoé mắt, có thể nhìn thấy hai người chàng trai trẻ tuổi ở phía sau.
Một chàng trai với mái tóc nâu, cao tới vai chàng trai tóc đen khác, không phải chàng trai tóc nâu quá lùn, mà do chàng trai tóc đen quá cao, cao 1m91, gần như chạm tới nóc khoang.
Chàng trai tóc đen mỉm cười cúi đầu nói chuyện cùng cậu chàng tóc nâu, đôi mắt đào hoa trời sinh đa tình, áo sơ mi đen được thiết kế đơn giản, hai nút trên cùng mở ra, ống tay áo được xắn lên tuỳ ý, tay trái mang một chiếc đồng hồ màu đen.
Có lẽ vì bị lời nói chọc cười, cậu chàng tóc nâu mừng rỡ đẩy cánh tay của chàng trai tóc đen một chút rồi ngồi xuống. Chàng trai tóc đen thuận thế ngồi xuống ghế bên trái hàng thứ tư.
Chàng trai tóc đen chính là Lục Tố, đối tượng cầu hôn của Thẩm Dữ Triệt.
Các hành khách lần lượt lên máy bay, Từ Hồi Chu thu lại tầm mắt, đeo tai nghe bên còn lại lên, rời khỏi mục hot search rồi mở nhạc. Đó là một đoạn tiếng sấm sét Từ Hồi Chu đã ghi âm khi lên núi. Y luôn định kỳ dọn dẹp các tư liệu, chỉ có đoạn ghi âm này vẫn luôn được giữ lại.
Thế giới chỉ còn lại tiếng sấm rền, Từ Hồi Chu mở tạp chí ra - tạp chí địa lý thủ đô Trung Quốc do công ty hàng không cung cấp, trong đó bao gồm những thay đổi của thành phố trong những năm gần đây, phong tục địa phương và đề cử mỹ thực.
10 năm không trở về quê hương, mỗi chữ, mỗi tấm hình Từ Hồi Chu đều chăm chú xem.
Chờ khi y ngẩng đầu lên từ cuốn tạp chí, một chai tinh dầu hương liệu và mộ tách trà nóng đã được lặng lẽ đặt trên bàn.
Máy bay sắp cất cánh, tiếp viên hàng không đã đến.
Từ Hồi Chu khép cuốn tạp chí lại, tạm dừng đoạn ghi âm, bưng trà lên nhấp một ngụm, nước trà thơm mát, hậu vị ngọt thanh, lại có vị đắng nhàn nhạt.
Lúc này phía sau loáng thoáng có tiếng người, Từ Hồi Chu nghe được cậu chàng tóc nâu muốn đi nhà vệ sinh.
Sự xuất hiện của cậu chàng tóc nâu nằm ngoài kế hoạch của Từ Hối Chu, Lục Tố đã dẫn theo bạn, vậy thì y chỉ có thể huỷ bỏ kế hoạch kết bạn với Lục Tố trên máy bay.
Y đã điều tra Lục Tố.
Lục Tố, năm nay 24 tuổi, có vẻ là một thiếu gia nhà giàu chỉ biết ăn nhậu chơi bời, thành tích học tập ở cấp ba kém nên bị đưa ra nước ngoài du học để mạ vàng. Ngày ngày xa hoa đồi truỵ, tuần trước quyên góp cho trường học hai toà nhà, thuận lợi tốt nghiệp nghiên cứu sinh.
Dùng "có vẻ" là vì Từ Hồi Chu sẽ không vì vài trang tư liệu mà phán đoán một người.
Lông mày Từ Hồi Chu khẽ nhúc nhích, tháo tai nghe xuống, đi về phía nhà vệ sinh.
*
Bụng Hàn Viễn cồn cào, khó khăn nhịn đến khi máy bay cất cánh, lại không muốn phá hỏng hình tượng, trong phạm vi tầm mắt của Lục Tố, cậu khó khăn mà bước từng bước đầy tao nhã. Sau khi ra khỏi khoang hạng nhất, cậu mới vội vã chạy về phía nhà vệ sinh.
Kết quả một phòng tạm dừng sử dụng, một phòng khác lại có người!!! 😱
Vẻ mặt Hàn Viễn đầy đau đớn, gấp đến không thể chờ thêm được nữa, quay người định chạy đến nhà vệ sinh ở khoang phổ thông. Đột nhiên một âm than- à không, đây đích thực là tiên âm, vang lên. Phòng vệ sinh bên phải mở ra.
Hàn Viễn vui mừng khôn xiết, chờ người trong phòng ra tới, cậu muốn xông thẳng vào, thì bước chân khựng lại, quay đầu nhìn về bóng người gầy gò đã đi xa kia.
Sau khi nỗi buồn được giải quyết, ánh mắt Hàn Viễn như radar dò tìm khắp nơi, nhanh chóng phát hiện mục tiêu.
Bên phải cửa sổ, ghế thứ hai.
Bước chân Hàn Viễn chậm lại, lúc đi ngang qua hàng ghế thứ hai lại ngó vài lần. Người đàn ông rũ mắt xem tạp chí, lông mi thỉnh thoáng lướt qua tròng kính, trên bàn bên cạnh đặt một ly nước màu vàng, là trà thì phải?
Mùi hương cỏ cây xa lạ chui vào mũi, còn có chút vị ngọt thanh, trước đó tiếp viên hàng không đưa cơm, cậu ta từng ngửi thấy. Đó là mùi hương rất đặc biệt.
Thì ra đó là thứ mà anh ta đã gọi.
Hàn Viễn trở lại chỗ ngồi, cố ý nói với Lục Tố: “Tôi vừa nhìn thấy một người đàn ông rất đẹp.”
Lục Tố lật tiếp tạp chí: “Còn đẹp hơn cậu?”
Trong mắt Hàn Viễn loé lên vẻ vui mừng, nhưng vẫn muốn xác định lại Lục Tố có hứng thú với mình, cậu ta mạnh dạ rút cuốn tạp chí ra, hạ giọng thò lại gần: “Không tin thì tự cậu nhìn đi, anh ta ở bên phải đằng trước đó.”
Trên tay Lục Tố trống không, không chút để ý ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Trời đã về đêm, đèn được điều chỉnh thích hợp để đọc sách, ánh sáng màu cam nhạt chiếu một tầng ánh sáng nhàn nhạt xuống mái tóc đen dày.
Anh thu ánh mắt lại, thản nhiên nói một câu: “Gáy rất đẹp.”
Hàn Viễn yên tâm.
Cậu ta và Lục Tố không thân thiết lắm, lúc trước chỉ gặp nhau một lần trong tiệc rượu thôi.
Hôm nay ở sân bay, bạn trai cũ của cậu ta muốn theo cùng về nước, trong lúc hai người đang cãi nhau, cậu ta nhìn thấy Lục Tố.
Lục Tố luôn rất nổi danh trong vòng du học sinh.
Là một trong những người thừa kế của công ty bách hoá lớn nhất toàn cầu Lục thị, ra tay hào phóng, là một tay chơi có tiếng.
Quan trọng nhất, Lục Tố cũng là gay.
Hàn Viễn không phải chưa từng nghĩ đến việc tiếp cận Lục Tố, thế nhưng xung quanh anh có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ, cậu ta không có cơ hội. Nổi tiếng nhất chính là nghệ sĩ nổi tiếng trong nước - Thẩm Dữ Triệt. Mọi người trong giới bọn họ đều biết, mỗi tuần Thẩm Dữ Triệt đều bay qua nước M để tìm Lục Tố.
Hàn Viễn bỗng nảy ra một ý tưởng táo bạo, đá tên bạn trai cũ dính chặt như keo da chó kia đi, sau đó đánh cược một phen leo lên Lục Tố.
Hàn Viễn tiến lên khoác tay Lục Tố, mập mờ ghé vào tai anh thì thầm: “Tôi đang bị bạn trai cũ quấy rối, không mua vé máy bay về nước được, không biết anh Lục có bằng lòng có tôi đi nhờ không?”
Lục Tố liếc nhìn người đàn ông bất động phía sau, cười nhạt một tiếng: “Là vinh hạnh của tôi.”
Hàn Viễn lại lần nữa cảm ơn vẻ ngoài của mình, cho tới bây giờ, cậu ta chưa gặp qua người nào có vẻ ngoài ưu tú hơn mình, tính cả Thẩm Dữ Triệt, cậu ta chỉ thua ở chỗ không có hào quang nghệ sĩ thôi.
Nhưng người đàn ông kia thì lại khác.
Ánh mắt Hàn Viễn không tự chủ mà nhìn về bên phải đằng trước, người đàn ông vẫn giữ nguyên tư thế cũ, còn đang xem tạp chí.
Nhớ lại những ngón tay của người đàn ông đặt lên mép trang giấy tựa như Ngọc trúc, Hàn Viễn không thể dằn nổi sự ngứa ngáy trong lòng.
Một vẻ đẹp không thể bỏ qua.
Giống như một đoá hoa hồng sinh ra trong vực sâu u ám, vừa lạnh lùng vừa quyến rũ.
Nếu có cơ hội cùng anh ta lên giường một lần, cậu ta bằng lòng làm 1 vì anh ta!
Ánh mắt nóng rực tràn đầy dục vọng từ phía sau không phải là hiếm thấy trong nửa đầu cuộc đời ngắn ngủi nhưng cũng dài dằng dặc của Từ Hồi Chu.
Y biết rất rõ, y rất có sức hấp dẫn với loại người này.
Đối với việc Lục Tố dẫn người về nước, Từ Hồi Chu đã có suy đoán.
Y chắc chắn tên tóc nâu là gay.
Ngày hôm qua, Thẩm Dữ Triệt công khai tỏ tình Lục Tố, với tính cách của gã chắc chắn sẽ tới sân bay đón Lục Tố. Vậy nên Lục Tố mới công khai dẫn người đồng tính luyến ái về nước.
Tuy không thể đoán chính xác 100%, nhưng chắc cũng không khác mấy.
Cổ họng lại dâng lên mùi rỉ sét, Từ Hồi Chu lấy chiếc khăn tay sạch khác ra, che miệng không tiếng động ho khan.
_______
7 giờ hôm sau, máy bay hạ cánh tại sân bay thủ đô của Trung Quốc.
Khi xuống máy bay, Hàn Viễn quay đầu hai lần, nhịn không được nói thầm một câu: "Anh ta không ngủ, cũng không ăn gì, chỉ uống ba ly nước, là thực phẩm bổ sung dinh dưỡng sao?"
“Hợp hoan bì.”
Hàn Viễn khiếp sợ: “Cái gì?"
Bên ngoài trời vẫn chưa tối hẳn, ánh nắng lờ mờ rừ bên ngoài chiếu vào cây cầu bọc kính, Lục Tố dẫn đầu ra khỏi cabin: “ 'Thực phẩm bổ sung dinh dưỡng' mà cậu tò mò.”
Sau khi đi qua hải quan và đến lối ra, Hàn Viễn lại quay đầu nhìn lại, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng kia.
Cậu ta rất thất vọng, quay đầu lại thì bỗng một bó hoa hồng to rực rỡ xuất hiện trước mắt, nói đúng hơn là trước mắt Lục Tố.
Chàng trai đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang loá đầu ra khỏi bó hoa, đôi mắt cong cong nhìn Lục Tố, giọng nói trong sáng: “Surprise!”
Chàng trai thấp hơn nửa cái đầu so với Lục Tố, bao kín mít từ đầu đến chân, chỉ để lộ đôi mắt cong lên đầy vui vẻ, không hề nhìn Hàn Viễn, chỉ đắc ý nháy mắt về phía Lục Tố.
"Bây giờ em đã tốt nghiệp về nước rồi, đừng hòng bỏ rơi anh! Từ giây phút này bắt đầu, anh sẽ luôn, sẽ luôn," giọng điệu gã ta nghịch ngợm “Đi theo em, quấn chặt lấy em!”
Lục Tố đột nhiên cúi người tới gần gã.
Hơi thở mùi gỗ thông hoà với mùi cơn mưa trong đêm hè không ngừng tiến vào, đồng tử gã co rút, ngón tay lẫn ngón chân không ngừng run rẩy, toàn thân căng thẳng.
Phản ứng của gã lọt hết vào đáy mắt của Lục Tố. Anh mỉm cười, tay trái thong thả ung dung giơ lên, dưới ánh mắt chăm chú của gã, anh nhẹ nhàng tháo khẩu trang của gã xuống.
Đôi mắt đào hoa híp lại.
“Hôm nay chỉ sợ là không được rồi.”
Xung quanh lập tức vang lên tiếng kinh hô.
“Thẩm Dữ Triệt!”
Không đợi Thẩm Dữ Triệt phản ứng kịp, bàn tay Lục Tố trượt xuống, nhẹ nhàng đẩy gã một cái. Thẩm Dữ Triệt mở to hai mắt lui về sau, bị đám đông ào tới vây quanh.
“Aaaaa!!! Triệt Triệt em siêu thích bài hát OST mới của anh!”
“Con gái tôi cực kỳ thích cậu! Cho tôi xin chữ ký với!”
Trong chớp mắt, Thẩm Dữ Triệt bị vây chật như nêm cối.
Trong đôi mắt tựa màu hổ phách, Lục Tố và Hàn Viễn dần đi xa, Thẩm Dữ Triệt siết chặt tay. Trên mặt nhanh chóng treo lên nụ cười, ôm chặt bó hoa hồng rồi nhận lấy vé máy bay được đưa tới: “Ký lên vé máy bay sẽ không sao chứ?”
___
Ngoài sân bay, chiếc Rolls-Royce đã sớm chờ sẵn, tài xế nhìn thấy Lục Tố ra tới, nhanh chóng mở cửa xe.
Đương nhiên Hàn Viễn lên xe trước, theo cậu ta vì Lục Tố chọn cậu ta mà không chọn Thẩm Dữ Triệt, đoán rằng kế tiếp họ sẽ đến khách sạn hoặc biệt thự gì đó.
Nhưng ngay sau đó, Lục Tố đứng bên ngoài đóng cửa xe lại.
Nụ cười của Hàn Viễn cứng đờ, cố gắng bình tĩnh mở cửa sổ, cong môi nói: “Cậu không đi?”
Lục Tố cúi đầu tới gần, lười biếng chống bàn tay lên nóc xe, nhìn từ xa, tư thế của anh thân mật như người yêu đang nói lời âu yếm.
“Tôi rất vui khi làm lá chắn của cậu. Nhưng đáng tiếc quá người đẹp của tôi ơi, hôm nay tôi có hẹn rồi. Hôm nay chiếc xe này cậu tuỳ ý sử dụng. Chúc cậu về nước vui vẻ.”
Ban đêm cơn gió thổi qua mang theo cái nóng ban ngày, mặt Hàn Viễn hết xanh lại trắng.
Thì ra Lục Tố sớm đã biết mục đích của cậu!
Nghĩ tới Thẩm Dữ Triệt còn ở trong sân bay, cậu ta bất giác toát mồ hôi lạnh ---
Lúc cậu ta tìm Lục Tố làm lá chắn, đừng nói là Lục Tố cũng vui không kém khi mình tự đưa tới cửa làm lá chắn của anh nha!?
.....…
Cùng lúc này, một bóng dáng gầy gò kéo chiếc vali cùng với một túi giấy, xuất hiện ở lối ra sân bay.
Cách đó không xa, càng ngày càng nhiều người vây quanh Thẩm Dữ Triệt. Giữa đám đông, Thẩm Dữ Triệt không ngại phiền phức, chụp hình và ký tên cho từng người một.
Đột nhiên Thẩm Dữ Triệt ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.
Giữa biển người mênh mông, cũng như những gì gã nhìn thấy mỗi ngày, không có gì khác thường.
Lại một vé máy bay đưa tới, gã nhận lấy rồi thuần thục ký tên lên.
Từ Hồi Chu đi qua đám người chen chúc, một giọng nói vui vẻ đến gần: “Hồi Chu!”
Một bó hoa tươi còn đọng những giọt nước xuất hiện trước mặt y.
Từ Hồi Chu ngước mắt, người đàn ông thân cao xấp xỉ y, đầy mặt vui mừng: “Chắc em đói lắm rồi! Lần đầu em về nước, anh dẫn em đi ăn thử đồ địa phương trước!”
Từ Hồi Chu mỉm cười nhận lấy bó hoa: “Cảm ơn. Không cần phiền vậy đâu, tôi đã ăn trên máy bay rồi.”
Đến gần, Hoắc Hữu Lễ mới nhận ra Từ Hồi Chu có mang mắt kính, nụ cười của anh ta khẽ biến: “Sao em lại mang kính, thị lực có vấn đề gì sao? Anh có đồng nghiệp là chuyên gia khoa Mắt, để anh hẹn hôm nào cậu ấy khám cho em.”
Anh ta nửa đùa nửa thật: “Nếu biết trước thị lực của em sẽ xảy ra vấn đề, thì anh đã không học Nội khoa rồi, mà sẽ học khoa Mắt.”
Mấy năm nay, chỉ cần có cơ hội Hoắc Hữu Lễ liền nói xa nói gần tỏ tình. Anh ta thích Từ Hồi Chu.
Hai năm trước, anh ta đi lặn trong một hang động tự nhiên ở nước A, bị mắc kẹt dưới nước suýt thì chết, chính Từ Hồi Chu đã cứu anh.
Anh ta vĩnh viễn không thể quên được, khoảng khắc mí mắt mình sắp khép lại, trong tầm nhìn tối tăm ấy, một hình bóng đang bơi về phía anh.
Cho dù là hiệu ứng cầu treo hay là thấy sắc nảy lòng tham, tóm lại anh ta không thể kìm chế bản thân mà yêu Từ Hồi Chu.
Nhưng anh ta không dám theo đuổi y.
Từ Hồi Chu quanh năm sống ở nước M, anh ta mỗi tháng đều bay qua đó, nhưng lại ít khi gặp được y.
Chủ đề của họ có thể từ thiên văn cho tới địa lý, thứ duy nhất không nói đến là chuyện riêng tư của Từ Hồi Chu. Đến bây giờ, anh ta chỉ biết phương thức liên lạc của y, là một luật sư, ngoài ra không biết gì hết.
Mỗi lần gọi cho Từ Hồi Chu, anh ta đều hồi hộp lo lắng, sợ thứ nghe được không phải là giọng nói mình ngày đêm mong nhớ mà là thông báo số này không tồn tại.
Cũng may cuối cùng cũng kết thúc rồi, bây giờ Từ Hồi Chu đã về nước!
Về sau có thể thường xuyên gặp y, Hoắc Hữu Lễ không kìm được mà hưng phấn.
Từ Hồi Chu cười giải thích: “Là kính thường thôi, trên máy bay nghỉ ngơi không tốt, nên đeo che chút thôi.”
Hoắc Hữu Lễ lập tức hối hận không thôi: “Ấy! Xem anh này! Chúng ta mau đi thôi, đưa em về khách sạn nghỉ ngơi trước cái đã!”
Anh ta đưa tay định cầm chiếc vali, gần chạm tới thì cứng đờ tại chỗ.
Quen biết hai năm, loại việc nhỏ như kéo ghế, Từ Hối Chu cũng không để anh làm.
Hoắc Hữu Lễ mất mát siết chặt tay.
"Anh cầm đi." Từ Hồi Chu chủ động đẩy chiếc vali qua, y ôm bó hoa trong tay, con ngươi đen nhánh đầy ý cười: “Hôm nay xem như tôi có người bạn ở xa đến.”
"Không thành vấn đề!" Hoắc Hữu Lễ kích động cầm lấy vali, định xách luôn túi giấy.
Từ Hồi Chu lắc đầu cười: “Cái này nhẹ lắm.”
Hoắc Hữu Lễ không nghĩ nhiều, thu tay lại dẫn đường: “Xe anh đậu ở bãi giữ xe.”
Xe chạy vào nội thành sắp đến khách sạn, một đường này khoé môi Hoắc Hữu Lễ đều nhếch đến tận trời, cho đến khi nhận được cuộc gọi.
Giọng nữ trầm ổn vang lên trong xe: “Bác sĩ Hoắc, chủ tịch cảm thấy không thoải mái lắm, anh hãy đến nhà cũ một chuyến ngay.”
Nụ cười của Hoắc Hữu Lễ biến mất, anh ta nhìn qua Từ Hối Chu, do dự: “Bây giờ tôi ----”
"Người bệnh quan trọng hơn." Từ Hồi Chu tỏ vẻ không sao.
Hoắc Hữu Lễ muốn trả lời rằng không có gì quan trọng hơn y, song lời đến bên miệng vẫn nuốt lại vào bụng, trả lời người gọi: “Tôi đang trên đường, khoảng 1 tiếng nữa sẽ đến.”
Cúp điện thoại, Hoắc Hữu Lễ ghé mắt nhìn Từ Hồi Chu: “Anh xin lỗi. Bệnh nhân này là người anh từng nói với em ấy. Gần đây, bệnh tình của ông chủ anh tái phát, anh phải đến xem một chút. Đêm mai nhất định mời em đi ăn ngon.”
Từ Hồi Chu lại từ chối: “Ngày mai tôi có việc.”
Tim Hoắc Hữu Lễ đập thình thịch, thử hỏi: “Đến thời gian ăn tối cũng không có sao? Em đi thăm bạn bè người thân trong nước à?”
Từ Hồi Chu cười cười: “Coi là vậy đi.”
Khách sạn Từ Hồi Chu ở nằm ở khu sầm uất nhất trung tâm thành phố, xe vừa dừng trước cửa, nhân viên lễ tân đã tiến tới mở cửa, một người khác đến cốp xe lấy vali.
Hoắc Hữu Lễ còn muốn xuống xe tiễn y vào khách sạn, nhưng Từ Hồi Chu uyển chuyển từ chối: “Bệnh nhân đang đợi anh đấy.”
Từ Hồi Chu xoay người, giày da dẫm lên nền đá cẩm thạch trơn bóng, bước từng bước vào tấm cửa kính xoay, con ngươi màu đen hơi loé lên.
Y biết Hoắc Hữu Lễ còn nhìn mình, còn biết ông chủ của anh ta là chủ tịch Lục thị - Tô Quỳnh Ngọc.
Y về nước vào lúc này, chính vì biết bệnh tình của Tô Quỳnh Ngọc đã trở nặng.
Một khi nội bộ Lục thị lục đục, đó là lúc y bắt đầu báo thù.
________
"Buổi tối tốt lành, Từ tiên sinh. Phòng của anh là 2100 tầng 21, chúc anh vào ở vui vẻ." quầy lễ tân đưa thẻ phòng.
2100 là phòng suite. Sau khi về phòng, Từ Hồi Chu đã cho nhân viên lễ tân một bút tiền boa kha khá.
Nhân viên lễ tân cực kỳ vui mừng, nhìn về phía bó hoa y đang cầm: “Hoa đẹp quá! Anh có cần bình hoa không? Tôi sẽ đi lấy.”
Từ Hồi Chu đưa bó hoa qua: “Cô thích chứ? Đây, tặng cho cô.”
Đóng cửa lại, trước tiên y mở túi giấy ra, lấy ra một chậu hoa nhỏ thuần màu đen.
Trong đất đen là một mầm cây non tươi xanh, Từ Hồi Chu đi vào phòng vệ sinh tưới nước cho nó, rồi đặt lên bệ cửa sổ.
Sau đó trở lại phòng khách mở vali ra, trên cùng là một chiếc hộp hình vuông màu đen, y lấy ra đặt lên bàn trà. Sau đó cầm quần áo bước vào phòng tắm.
Nước ấm xối lên khăn tay, bọt trắng như tuyết dần nhuộm màu hồng nhạt. Y kiên nhẫn giặt sạch khăn tay xong mới tắm rửa.
Nửa tiếng sau, y khoác áo choàng tắm ra ngoài, mái tóc đen còn ướt dán vào cổ. Y tháo kính ra, dưới mí mắt là hai vệt màu xanh nhạt, đó là dấu vết do y thiếu ngủ quanh năm lưu lại.
Từ Hồi Chu đi về phía bếp rót một ly nước ấm, mở hộp thuốc ra.
Dưới ánh đèn, 12 viên thuốc lớn nhỏ khác nhau, y giơ lên uống một lượt.
Uống thuốc xong, y lại pha một ly trà hợp hoan bì, bưng đến sofa ngồi xuống, bật TV.
Căn phòng yên tĩnh chợt vang lên tiếng người.
Từ Hồi Chu lên mạng tìm kiếm một cái tên, một chương trình dân sinh địa phương đột nhiên hiện lên.
Trong màn hình là một căn nhà dân đơn sơ, người đàn ông đen nhẻm gầy gò bình tĩnh trả lời câu hỏi của phóng viên, cho đến khi nhắc tới bệnh tình của con gái mình, rốt cuộc ông ấy không kìm lòng nổi mà quay lưng đi và lau nước mắt.
“Tôi làm công ở công trường, tiền công mỗi tháng có khi chỉ đủ trả 2-3 ngày tiền phí điều trị, bây giờ vợ tôi ở trong bệnh viện chăm sóc con bé. Vì tiết kiệm tiền, mỗi ngày cô ấy chỉ ăn mấy cái màn thầu để duy trì sức lực... Còn tôi bận kiếm tiền, đã nửa tháng rồi chưa vào thăm họ....”
Phóng viên hỏi: “Trên tường có treo cờ thưởng, anh từng làm phóng viên sao?”
Người dàn ông gật đầu: "Mười năm trước tôi có từng làm một thời gian."
..........…
Lúc Từ Hồi Chu uống trà xong, chương trình cũng gần kết thúc.
MC quay mặt về phía camera nói: “Sau khi cuộc phỏng vấn của anh Trương được phát sóng vào tuần trước, tài khoản của bệnh viện đã thu được hơn 800.000 tiền quyên góp. Bệnh viện cũng cho biết, đã đủ phí điều trị cho lần tiếp theo của con gái anh Trương và đã đóng tài khoản. Đến chiều, anh Trương nhận được một cuộc gọi, có người hảo tâm đã thuê anh ấy làm việc. Nơi làm việc gần bệnh viện trực thuộc Đại học thủ đô ----”
Không lâu sau, điện thoại y đổ chuông.
Giọng nói khiêm tốn của đối phương vang lên: “Xin chào Vương tiên sinh. Toàn bộ 800.000 đã được quyên góp ẩn danh từng đợt vào tài khoản của bệnh viện. Công việc của anh Trương cũng được sắp xếp ổn thoả, mỗi ngày làm việc 6 tiếng, lương 20.000, có đủ 5 loại bảo hiểm và 1 quỹ, nơi làm việc cách bệnh viện trực thuộc Đại học thủ đô 5 phút đi bộ.”
Lúc này trên màn hình TV, lướt qua nhà anh Trương.
Căn phòng chừng mười mét vuông, có hai cái giường, ở giữa được ngăn cách bằng một tấm rèm; trên đầu giường nhỏ, sách giáo khoa được xếp gọn gàng, còn có vài con búp bê gấu trúc đã được giặt sạch sẽ.
"Anh vất vả rồi." Từ Hồi Chu cúp điện thoại, lấy sim ra, bẻ gãy ném vào thùng rác.
Dạ dày đột nhiên co rút đau âm ỉ, Từ Hồi Chu biết mình lại tụt huyết áp rồi. Y lấy một hộp tròn trong túi ra, mở ra giơ tay lấy một gói giấy đen tuyền.
Bóc lớp giấy ra, bên trong là một viên chocolate trắng hình vỏ sò.
Rắc.
Từ Hồi Chu nhẹ nhàng cắn một cái.