Ánh sáng của buổi sáng sớm len lỏi qua khe cửa, chiếu vào căn phòng tĩnh lặng. Bầu không khí trong phòng như lắng đọng, có phần nặng nề. Ba người ngồi đối diện nhau, nhưng không ai lên tiếng. Không khí như căng thẳng hơn bao giờ hết, sự im lặng như một lời nói chưa thể thốt ra.
Trịnh Trinh ngồi gần bên giường, đôi tay đặt trên đầu gối, ánh mắt nhìn xuống đôi tay mình, suy nghĩ miên man. Cô cảm nhận rõ ràng rằng, sự thấu hiểu và yêu thương mà cô dành cho Ngọc Gia Cầm đã có một sức mạnh rất lớn, nhưng đồng thời, tình cảm dành cho Vũ Tịch cũng không phải dễ dàng quên lãng. Trái tim cô, mặc dù yêu sâu sắc Ngọc Gia Cầm, nhưng vẫn không thể phủ nhận sự tồn tại của Vũ Tịch, sự hiện diện đặc biệt mà Vũ Tịch mang lại trong cuộc đời cô.
Ngọc Gia Cầm ngồi đối diện, ánh mắt dõi theo từng cử động của Trịnh Trinh, không giấu nổi sự lo lắng trong đôi mắt mình. Đã có những lúc nàng tự hỏi, liệu Trịnh Trinh yêu nàng thật lòng, hay chỉ là sự thương hại, sự đồng cảm với những nỗi đau mà nàng phải chịu đựng trong suốt cuộc đời mình. Tuy nhiên, khi nhìn vào ánh mắt Trịnh Trinh, nàng dần nhận ra rằng, tình yêu này không phải là sự đồng cảm nhất thời. Nhưng vẫn có một chút gì đó trong lòng nàng khiến nàng không thể hoàn toàn tin tưởng, rằng Trịnh Trinh sẽ không bao giờ rời xa nàng.
Vũ Tịch ngồi ở góc phòng, ánh mắt sắc bén và lạnh lùng, không thể nhìn thẳng vào Trịnh Trinh. Sự ghen tuông trong lòng nàng không thể che giấu, dù nàng cố gắng im lặng, nhưng lại không thể thoát ra khỏi sự giằng xé. Nàng đã từng nghĩ rằng, tình yêu của Trịnh Trinh dành cho nàng là chân thật, là thứ tình cảm sẽ đem đến sự cứu rỗi. Nhưng giờ đây, nàng nhận ra rằng mình chỉ là một phần phụ trong mối quan hệ này, bị lấn át bởi tình yêu mà Trịnh Trinh dành cho Ngọc Gia Cầm.
Cuối cùng, Trịnh Trinh quyết định lên tiếng. Cô phải giải quyết mọi thứ trước khi mọi chuyện đi quá xa.
“Chúng ta cần phải nói rõ ràng mọi chuyện,” Trịnh Trinh bắt đầu, giọng cô không quá nhẹ nhàng, nhưng cũng không phải là cứng rắn. Cô nhìn về phía Ngọc Gia Cầm trước, ánh mắt cô đầy sự dịu dàng. “Gia Cầm, ta yêu nàng, yêu nàng bằng tất cả trái tim mình. Nhưng có một điều ta cần nàng hiểu, đó là tình yêu không chỉ là những cảm xúc ngọt ngào, mà còn là sự lựa chọn, sự kiên trì. Ta yêu nàng, và ta sẽ không bao giờ bỏ nàng, nhưng ta cũng không thể phủ nhận tình cảm dành cho Vũ Tịch. Điều này khiến ta cảm thấy không công bằng với nàng.”
Ngọc Gia Cầm hít một hơi thật sâu, lòng nàng thắt lại vì lo lắng. Nhưng rồi, nàng nhẹ nhàng đặt tay lên tay Trịnh Trinh, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào cô, với sự quyết tâm mà không phải lúc nào cũng thấy trong nàng. “Ta hiểu, Trịnh Trinh. Ta biết tình yêu của ngươi không phải dễ dàng, và ta không muốn trở thành gánh nặng của ngươi. Nếu ngươi yêu cả hai, ta sẽ không ngăn cản. Ta chỉ cần ngươi luôn ở bên ta, như lời ngươi đã hứa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT