Sau đó, Vương Bình cũng không tiếp tục nhìn trò hề của đám người kia nữa, mà nghiêm túc suy nghĩ.

Quả thực, dựa vào miêu tả của máy giả lập, người trong thôn này thật ra vẫn rất lương thiện, nếu không thì đã không để cho hắn nghỉ lại trong thôn.

Hắn sở dĩ bị giết cũng là do đồ ăn vặt hắn lấy ra bị coi là độc dược.

Nếu như hắn không làm vậy, khả năng cao hắn sẽ không chết.

Nhưng Vương Bình cũng cảm thấy bản thân sống tạm một chút, đợi đến lúc rạng sáng, mô phỏng lại rồi mới quyết định đi hay không thì sẽ an toàn hơn một chút.

Suy cho cùng, hắn cũng không xui xẻo giống như người chơi số 36 kia.

Nhưng, người khác phải chết, hắn dựa vào cái gì mà không thể xảy ra chuyện được.

Vương Bình hắn cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

Mặc dù hắn số đen nhưng nhặt được bàn tay vàng là máy giả lập nhân sinh, vận may trông có vẻ không tệ, nhưng người xuyên việt số 36 chẳng lẽ xui xẻo sao?

“Đi thôi…”

Vương Bình cắn răng, siết chặt nắm đấm, đưa ra quyết định.

Sau đó, Vương Bình hít một hơi thật sâu, bước từng bước nặng nề đi tới thôn làng không xa kia.

Khi Vương Bình đi đến trước cổng làng, có hai người đàn ông cường tráng mặc áo gai ở cổng làng đã nhìn thấy Vương Bình, trực tiếp nắm chặt thanh trường thương trong tay. Bọn họ dùng ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn chằm chằm Vương Bình, trầm giọng quát: “Ngươi lập tức dừng lại, báo danh tính và lai lịch, nếu không đừng trách bọn ta không khách khí.”

Thôn Xích Viêm bọn họ lớn như thế nhưng mọi người đều vô cùng quen thuộc.

Mà Vương Bình là một người lạ hoắc, quần áo trên người cũng rất kì dị, bọn họ chưa từng nhìn thấy.

Vì vậy, hiển nhiên bọn họ vừa liếc mắt một cái là đoán được Vương Bình là người đến từ nơi khác.

Hơn nữa, thông qua sắc mặt và màu da có vẻ hơi tái nhợt cũng như bàn tay không chút vết chai nào của Vương Bình, bọn họ cũng có thể phán đoán được thân phận của Vương Bình đoán chừng không phải là người bình thường, có khả năng là người trong thành ngoài kia, có một cuộc sống vô cùng sung túc.

Điểm cuối cùng, bọn họ cũng có thể nhìn ra khí tức của Vương Bình vô cùng yếu ớt, đoán chừng còn yếu hơn cả bọn trẻ con trong thôn bọn họ. Dáng vẻ như bị vét sạch, hoàn toàn rã rời, sức chiến đấu không đến năm.

Điều này cũng khiến cho bọn họ dán nhãn không hơi sức đe dọa nào cho Vương Bình.

Đương nhiên, mặc dù Vương Bình không gây chút uy hiếp nào, nhưng bọn họ cũng không thể để cho Vương Bình cứ như thế mà vào thôn.

“Ta tên là Vương Bình, là một lữ nhân, không cẩn thận bị lạc ở trong rừng rậm này, nhìn thấy khói bếp trên bầu trời nên chạy đến đây.”

Vương Bình vội vàng giơ hai tay lên, lên tiếng giải thích.

“Ngươi bị lạc trong rừng sao? Một mình ngươi làm cách nào dám xông vào đây.”

Hai thôn vệ liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt mang vẻ kì lạ, nghi ngờ hỏi.

“À, ta gặp phải nguy hiểm, hộ vệ chặn ở phía sau cho ta…”

Thấy hai người hoài nghi, đầu óc Vương Bình vận động thật nhanh, lập tức hiểu ra vấn đề, cười khổ giải thích.

“Thì ra là như vậy, chẳng trách ngươi đi một mình.”

Thôn vệ liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới tin tưởng lời nói của Vương Bình một chút.

Vương Bình nhìn thấy hai người hình như đã hơi tin tưởng, không khỏi hỏi: “Xin hỏi, thôn các ngươi có thể cho phép ta ở lại một khoảng thời gian không? Đương nhiên là ta không ở không, ta có thể giúp mọi người làm việc, sau này ta sẽ trả ơn cho thôn làng.”

“Chuyện này không phải do bọn ta quyết định, phải xin ý kiến của thôn trưởng mới được.”

“Ngươi chờ ta một tí, ta đi tìm thôn trưởng đến đây.”

Hai thôn vệ lần lượt nói.

Nói xong lời này, một thôn vệ ngay lập tức chạy thẳng vào trong thôn với bước chân như bay, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã thấy hắn chạy được hơn hai mươi mét, khiến cho Vương Bình tặc lưỡi.

Tốc độ này chắc hẳn đã hoàn toàn vượt qua phạm vi của một người bình thường rồi.

Sau đó, Vương Bình thấp thỏm chờ đợi, hi vọng bước phát triển tiếp theo có thể thuận lợi.

Mấy phút sau, thôn vệ kia dẫn một ông lão râu tóc bạc trắng đến cổng thôn.

Mặc dù ông lão thoạt nhìn đã hơi lớn tuổi, nhưng đôi mắt tinh tường, tinh thần vô cùng tốt, khiến cho người ta không khỏi nghi ngờ rốt cuộc hắn có phải người sắp xuống đất không.

“Xin chào, ta tên là Vương Bình, tình cờ đến nơi đây, mong thôn trưởng có thể thu nhận ta một khoảng thời gian, sau này chắc chắn ta sẽ báo đáp ơn này.”

Nhìn thấy thôn trưởng dùng ánh mắt tinh tường kia nhìn chằm chằm bản thân, Vương Bình cảm thấy vô cùng áp lực, vội vàng chắp tay nói.

“Ha ha, thôn bọn ta vốn xa nơi ồn ào náo nhiệt, hiếm khi có người đến nơi này. Ngươi có thể bình yên đến được nơi đây cũng coi như may mắn, khá duyên phận với thôn bọn ta. Để ngươi ở lại thôn một khoảng thời gian, cũng không phải là không thể.”

Thôn trưởng nhìn Vương Bình đầy ẩn ý, cười đáp.

“Cảm tạ thôn trưởng.”

Thấy thôn trưởng đã đáp ứng, đáy lòng Vương Bình cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn chắp tay thêm lần nữa cảm kích nói.

“Không cần phải khách khí, đi theo ta, ta đưa ngươi đi tìm nơi ở.”

Thôn trưởng gật đầu rồi quay người đi vào trong thôn.

Vương Bình vội vàng đuổi theo.

Sau khi hai người rời đi, hai thôn vệ liếc mắt nhìn nhau, thì thầm nói: “Mặc dù tiểu tử này có vẻ yếu ớt, nhưng lại may mắn. Một mình hắn chạy trốn trong Hắc Phong sâm lâm nhưng lại không bị yêu thú ăn cũng không bị côn trùng độc cắn chết.”

Thôn Xích Viêm bọn họ sở di ít có người ngoài đến là do nó tọa lạc ở trong Hắc Phong sâm lâm.

Mặc dù nói chỉ là ngoài rìa, nhưng cũng không phải là nơi mà một người bình thường có thể sống sót được ở đó.

Ở nơi này, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy yêu thú và côn trùng độc.

Còn chưa nói đến là một tên thiếu gia giàu có còn không khỏe bằng một đứa trẻ trong thôn bọn họ. Cho dù là một võ giả khỏe mạnh chỉ cần không cẩn thận một tí là sẽ chết. 

Đó mới chỉ là Hắc Phong sâm lân của ban ngày, Hắc Phong sâm lân vào buổi tối còn đáng sợ hơn, có thể nói là hung hiểm ở khắp nơi. Cho dù là cường giả Tiên Thiên cảnh cũng sẽ tìm một hang động bí mật để trốn trước khi bầu trời chuyển tối, tuy nhiên vẫn vô cùng nguy hiểm.

Mà hiện tại, chỉ cần chưa đầy một canh giờ nữa là mặt trời đã xuống núi rồi.

Thôn trưởng đưa Vương Bình đi trên đường trong thôn đã thu hút sự chú ý của không ít người trong thôn.

Những người này đa số là người già, phụ nữ và trẻ em, còn thanh niên trai tráng thì khá ít, hơn nữa trông có vẻ là người bảo vệ thôn.

Khi những người này nhìn thấy Vương Bình, mỗi người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và tò mò, họ đang đánh giá Vương Bình.

Một số đứa trẻ còn tò mò đi theo.

Trước những điều đó, Vương Binh cũng không nhịn được mà ngó đông ngó tây, vô cùng tò mò đối với thôn này.

Đồng thời, hắn cũng đoán được đa số những thanh niên trai tráng của thôn này đoán chừng là đi ra ngoài đi săn rồi, nếu không thì thanh niên trai tráng cũng không thể ít như vậy, đa số còn là hộ vệ.

“Bạn nhỏ à, không biết là ngươi đến từ đâu? Ta hơi hiểu biết về thế giới bên ngoài.”

Lúc này, thôn trưởng đột nhiên hỏi Vương Bình ở bên cạnh.

Câu hỏi này khiến cho Vương Bình tập trung lại, hắn vốn muốn tùy tiện nói bừa.

Nhưng Vương Bình nhớ đến việc các tu sĩ ở thế giới huyền huyễn này không dễ bị lừa gạt, hơn nữa ánh mắt của thôn trưởng này rất giống như muốn nhìn thấu hắn, khiến cho Vương Bình cảm thấy vô cùng áp lực.

Vì vậy, sau khi nghĩ một lúc, Vương Bình lên tiếng nói: “Ta đến từ trấn Bạch Hà, là đại thiếu gia của Vương gia ở trấn Bạch Hầ.”

Lời này không có điểm nào là nói dối.

Hắn quả thực là đến từ trấn Bạch Hà, chỉ là đây là trấn Bạch Hà của Trái Đất.

Về phần đại thiếu gia của Vương gia cũng không sai. Ở Vương gia nhà hắn, hắn là con một, cho nên nói là đại thiếu gia cũng không có vấn đề.

“Trấn Bạch Hà sao…”

Thôn trưởng hơi nhíu mày.

Hắn chưa từng nghe nói đến trấn Bạch Hà này.

Đây cũng là chuyện rất bình thường, mặc dù hắn hơi hiểu biết đối với thế giới bên ngoài thôn, nhưng những nơi hắn nhớ được cũng chỉ là các thành phố từ huyện thành trở lên.

Những nơi như thôn trấn quả thật có rất nhiều ở vương triều Đại Hạ, hắn không thể biết tới được hết từng nơi.

Hơn nữa nơi như thế cũng không đáng để hắn biết tới.

“Về sau nếu như có người trong thôn đi ra ngoài, ta sẽ bảo hắn dẫn ngươi rời khỏi nơi này.”

Ngay sau đó, thôn trưởng lắc đầu nói.

“Đa tạ thôn trưởng!”

Vương Binh nghe được lời này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn thấy dáng vẻ đó, thôn trưởng có vẻ đã tin tưởng lời của hắn, vấn đề về thân phận, lai lịch coi như đã miễn cưỡng được giải quyết.

Thật ra, Vương Bình rất muốn nói hắn muốn ở lại nơi này một khoảng thời gian dài.

Dù sao thì hiện tại hắn hoàn toàn không biết gì về thế giới này.

Nếu như rời khỏi thôn này, hắn phải lưu lạc đầu đường xó chợ rồi.

Nói thật, điều này vô cùng nguy hiểm.

Tuy nhiên, thôn này đồng ý cho hắn vào ở một khoảng thời gian đã là rất tốt với hắn rồi, hắn cũng không có tư cách yêu cầu thêm điều gì.

“Đại ca ca, trong túi này của anh có đó gì vậy? Thơm quá à!”

Cũng chính vào lúc này, một cô bé mười tuổi tết tóc, mặc áo gai lấy hết can đảm chạy đến, túm lấy góc áo của Vương Bình, nhìn Vương Bình bằng ánh mắt hồn nhiên, giọng nói trong trẻo dễ nghe.

Sau khi bé gái mười tuổi chạy lại, những đứa trẻ phía sau giống như có người cầm đầu cũng chạy đến, toàn bộ vây quay lại, dùng ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm Vương Bình.

Có đứa thậm chí còn lẩm bẩm, nuốt nước bọt.

“…”

Thấy ánh mắt của bọn trẻ, vẻ mặt của Vương Bình cứng lại.

Hắn vẫn còn nhớ như in nội dung của máy giả lập nhân sinh.

Nếu như cho bọn trẻ ăn, cảnh tượng sau đó chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm,

Suy cho cùng, thôn trường ăn vào còn đập chết hắn, chứ đừng nói là cho mấy đứa trẻ ăn.

“Đây là đồ ăn ở quê nhà của ta, mặc dù ăn thì có vẻ tiện, mùi vị cũng rất ngon, nhưng mà lại có độc, có hại cho cơ thể. Trẻ con không ăn được đâu.”

Đầu Vương Bình lập tức nhảy số, cuối cùng đưa ra lựa chọn nói thật.

“Có độc sao, thật đáng sợ.”

“Người ở bên ngoài đều ngốc như vậy sao? Thế mà lại dám ăn đồ có độc.”

“Gia gia từng nói: chỉ cần là có độc, đồ ăn có ngon hơn nữa cũng không được động vào.”

“Ăn đồ có độc sẽ ảnh hưởng tới việc luyện võ. Ta không thèm ăn đâu.”

Sau khi Vương Bình nói thật, bọn trẻ toàn bộ đều thể hiện ánh mắt thất vọng, sau đó lập tức giải tán.

Đối với việc này, Vương Bình lập tức thở phào.

“Người ở quê ngươi đều điên như vậy sao?”

Thôn trưởng cũng nhìn Vương Bình bằng ánh mắt có hơi kì lạ.

“...” Vương Bình há miệng không biết phải trả lời như thế nào.

“Chẳng trách thân thể ngươi yếu ớt như vậy, nhìn dáng vẻ không chỉ là vì trầm mê trong sắc dục, còn là vì mấy đồ ăn này.”

Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Vương Bình, thôn trưởng lắc đầu nói.

“Người trẻ tuổi thì không nên trầm mê trong sắc dục, cũng không nên trầm mê trong những thứ gọi là mỹ vị, cần phải biết quý trọng cơ thể của mình.”

“Thôn trưởng dạy bảo rất đúng, về sau ta sẽ không làm như vậy nữa.”

Vương Bình hơi ngại ngùng tỏ ra dáng vẻ khiêm tốn học hỏi.

Bị người ta chỉ ra là cơ thể bị sắc dục hút khô gì gì đó, thật là quá khó xử rồi.

Tuy nhiên, những thói hư tật xấu của người hiện đại quả thực vô cùng đáng sợ, hắn cũng không thể phản bác được.

“Thôn trưởng, ngươi cảm thấy bây giờ ta còn có thể luyện võ được không?”

Ngay lập tức, Vương Bình với vẻ mặt tràn đầy hi vọng hỏi.

“Thận là căn nguyên Tiên Thiên, gốc rễ Tiên Thiên của ngươi tổn hại nghiêm trọng, có ảnh hưởng rất lớn đến việc luyện võ. Hơn nữa ngươi đã lớn tuổi rồi, luyện võ cũng quá muộn rồi. Cho dù người có miễn cưỡng luyện võ khi ngâm mình trong dược, tương lai cũng rất khó để có được thành quả lớn, cùng lắm là làm cho thân thể khỏe mạnh hơn thôi.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play