Phương Vân (3): “Đúng rồi, ngươi phải chịu trách nhiệm về người mới chết đi. Nếu không phải nghe nói về sự tích của ngươi, làm sao hắn có thể mạo hiểm đánh cuộc. Cười xấu xa.jpg.”
Vương Bình (66): “Liên quan gì đến ta. Tình huống kia của hắn, dù không xông vào bộ tộc man hoang thì kết quả cũng không khác lắm. Ở nơi sâu thẳm trong đất hoang, rất khó sống sót. Ngoài ra, Phương ca, tại sao lúc nào ngươi cũng ở trong group thế, không cần phải tu luyện sao?”
Phương Vân (3): “Ngươi thì biết cái gì, ước mơ của ca chính là trở thành Long Vương của group chat. Về chuyện ta có muốn tu luyện hay không, vừa mới đột phá đến Tiên Thiên cảnh không lâu, ta cũng cần phải thả lỏng một chút, chứ không phải suốt ngày chỉ tu luyện từ sáng đến tối, sống như vậy còn có ý nghĩa gì nữa?”
Vương Bình (66): “Ngươi đúng là rất thoải mái?”
Vương Bình lắc đầu.
Nếu không liều mạng tu luyện, đợi đến khi gặp phải nguy hiểm, mà không đủ sức mạnh bảo vệ mạng sống, vậy thì hối hận không kịp.
Loại chuyện này, đã xảy ra quá nhiều lần rồi trong mô phỏng nhân sinh.
Phương Vân (3): “Khá lắm, ngươi thì sao? Có ít thứ đấy.”
Vương Bình (66): “Ta nghĩ ngươi vẫn nên nỗ lực tu luyện thì tốt hơn. Nếu không, đến khi gặp nguy hiểm, ngươi không có đủ thực lực thì đã quá muộn rồi. Ta có năng lực dự đoán tương lai. Nhưng hiện tại ta vẫn chưa tìm ra cách phá vỡ tình thế, có thể nói là nhìn thấy đủ loại cách chết khác nhau. Dù cho ta rời đi Xích thôn sống tạm, cũng là một loại chết.”
Phương Vân (3): “Ặc…”
Phương Vân á khẩu không trả lời được.
Được rồi, Vương Bình có thể báo trước tương lai nói ra lời này, đúng là làm cho người khác tin phục.
Vương Bình (66): “Mà này, hôm nay không thấy Lưu tỷ nổi lên, đúng là ngạc nhiên nha.”
Phương Vân (3): “Rất bình thường. Tính cách của Lưu Mai rất tốt, về cơ bản có thể nói là chỉ đạo viên cho người mới, nhưng dù sao nàng cũng là sủng phi của Hoàng đế, làm sao có thời gian nổi lên nhiều như vậy. Không chừng, bây giờ đang phong hoa tuyết nguyệt cùng Hoàng đế đấy.”
Vương Bình (66): “...”
Vương Bình không nói nên lời.
Ngươi nói rất có lý, nên ta càng không có gì để nói.
Lúc này, một tin tức xuất hiện, thu hút sự chú ý của Vương Bình.
Trương Đào (72): “Lại một đại lão nữa nổi lên, ma mới run lẩy bẩy.”
Vương Bình (66): “Người mới, tình hình của ngươi bây giờ thế nào?”
Trương Đào (72): “Coi như cũng được đi, lão nhân gia rất hiền lành, lát nữa chúng ta định đi ngủ rồi.”
Vương Bình (66): “Được rồi, ngươi chú ý an toàn đi, tốt nhất là đề phòng lão nhân.”
Trương Đào (72): “Đại lão, ta không thích nghe lời này của ngươi, lão nhân gia hiền lành như vậy, không chỉ chuẩn bị thức ăn không còn thừa bao nhiêu cho ta, mà còn chuẩn bị cho ta chỗ ngủ tốt. Lão gia gia tốt như thế, sao ngươi có thể nói xấu người ta như vậy!”
Vương Bình (66): “Đừng kích động, ta chỉ cảm thấy cần phải đề phòng người khác mà thôi.”
Vương Bình cũng chẳng thèm để ý Trương Đào nghĩ hắn như một kẻ ác.
Suy cho cùng, người có tam quan bình thường sẽ không muốn người khác nói xấu ân nhân của mình.
Tuy nhiên, Vương Bình vẫn cảm thấy cần phải đề phòng người khác.
Dù sao, lòng người khó dò.
Nếu hắn không có máy giả lập, hắn đã không dễ tin người Xích gia, sẽ không bại lộ ra nhiều bí mật như vậy.
Phương Vân (3): “Người mới, Vương Bình nói đúng, ngươi kích động như vậy làm gì. Thông báo của group cũng nói rồi, vạn sự phải cẩn thận, đừng dễ tin tưởng người khác.”
Trương Đào (72): “Ta… A!!!”
Trương Đào vốn còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng những lời sau đó rõ ràng trở nên bất thường.
Điều này làm cho đồng tử của Vương Bình và Phương Vân hơi co lại.
Bởi vì các tin nhắn trong group chat, về cơ bản đều được gửi bằng suy nghĩ.
Nói cách khác, đằng sau từ “A!!!” của Trương Đào, rõ ràng là đột nhiên gặp phải chuyện gì đó xảy ra mới có thể biến thành như vậy.
Trương Đào (72): “Cứu, cứu mạng… Cứu mạng!!!”
Lúc này, tin tức của Trương Đào lại xuất hiện, lần này trực tiếp kêu cứu mạng.
Điều này làm cho Vương Bình và Phương Vân khẽ giật mí mắt, biết đã xảy ra chuyện không hay rồi.
Vương Bình (66): “Đừng sợ, ngươi trước tiên nói cho ta biết là ngươi gặp phải chuyện gì đã.”
Phương Vân (3): “Đúng, ngươi bình tĩnh chút.”
“Ting, thành viên group Trương Đào (72) đã chết.”
Vương Bình (66): “???”
Phương Vân (3): “???”
Cả Vương Bình và Phương Vân đều im lặng.
Hay rồi, trực tiếp chết ngay, thế này cũng quá thảm rồi đi.
Vương Bình (66): “Ta đây có được tính là miệng quạ đen rồi không?”
Phương Vân (3): “Chính ngươi cảm thấy thế nào?”
Ngô Quân (20): “Hay rồi, chuyện gì xảy ra, sao một người mới lại chết rồi?”
Trương Tuấn (70): “... Đây là kết cục của việc quá thả lòng. Lòng người khó lường, bất kể đang ở đâu, cùng một chỗ với ai, trong lòng đều phải duy trì đủ cảnh giác mới được. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn chắc là đã bị giết bởi người được gọi là lão gia gia thiện lương đó.”
Phương Vân (3): “Đồng cảm, cũng chỉ có hắn mới có cơ hội đó thôi. Hơn nữa hắn không lập tức chơi chết Trương Đào luôn, chứng tỏ chỉ có thể là người bình thường gây ra. Tuy nhiên, bất kể là tình huống thế nào, đợi lát phát lại tử vong, chúng ta sẽ biết nguyên nhân thôi.”
Thái Vĩnh Long (1): “Được lắm, ta không nổi lên một thời gian, đã chết nhiều người mới như vậy rồi? Thật thê thảm.”
Phương Vân (3): “Ồ, Thái ca nổi lên rồi. Thái ca, ngươi làm gì, lâu như vậy không nổi lên.”
Thái Vĩnh Long (1): “Còn có thể làm gì, bế quan chứ sao. Lần này ta thu hoạch lớn rồi, lĩnh ngộ được kiếm ý! Ha ha ha, xem ra ta hẳn có thể được xưng là vô địch Tiên Thiên cảnh rồi đi.”
Vương Bình (66): “Kiếm ý? Thái ca thật trâu bò.”
Vương Bình thực sự rất kinh ngạc.
Rốt cuộc, hắn đã được chứng kiến sự lợi hại của kiếm ý trong mô phỏng nhân sinh. Bạch Thiên Hồng đã dựa vào kiếm ý vượt cấp chém giết yêu thú thất giai Ngân Nguyệt Lang.