“Đúng vậy, ánh sáng thường dẫn lối… nhưng không phải lúc nào cũng thế. Đôi khi, ánh sáng không làm mất đi nỗi đau, James, mà chỉ khiến con phải đối mặt với nó thôi.”
Chiếc bốt điện thoại dần trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi trong thị trấn Bright. Người lớn bàn tán về những điều kỳ quái, những giả thuyết vẩn vơ, trong khi trẻ em, trốn sau những bức tường cũ, lén lút quan sát chiếc bốt như thể nó là một vật thể lạ.
Cảm giác tò mò không ngừng tăng lên, và một số người, với trái tim đầy tiếc nuối, quyết định thử vận may, tìm cách thực hiện cuộc gọi. Họ đợi đến đúng giờ – từ 15h đến 22h – để biết liệu chiếc bốt này có thực sự có thể kết nối họ với quá khứ hay không.
Buổi chiều hôm ấy, khi mặt trời nghiêng bóng, ánh nắng vàng nhạt trải dài trên con phố lát đá buồn tẻ. Chiếc bốt điện thoại vẫn đứng đó, như một chứng nhân câm lặng của thời gian.
Đèn trong bốt, vốn vẫn âm u cả ngày, bỗng rực sáng khi đồng hồ điểm đúng 15h, chiếu ra thứ ánh sáng tựa cánh hoa nở rộ giữa buổi chiều tà.
James len lỏi qua đám đông, ánh mắt đầy phấn khích. “Ông ơi, ánh sáng này giống hôm qua! Có phải đây là lúc nó hoạt động không?” – cậu quay lại gọi lão John, người đứng phía sau, ánh mắt trầm ngâm như đang cân nhắc điều gì đó.
“James, không phải thứ gì sáng cũng đáng để tiến tới,” John nói, giọng trầm lặng nhưng đủ để cả đám đông nghe rõ. “Ánh sáng có thể dẫn ta đến bóng tối.”
James ngước nhìn ông, đôi mắt tràn ngập sự khó hiểu. “Nhưng ánh sáng thì luôn tốt mà, ông? Nó giúp chúng ta nhìn rõ hơn, giúp chúng ta không bị lạc đường…”
Lão John nhắm mắt, khẽ lắc đầu: “Đúng vậy, ánh sáng thường dẫn lối… nhưng không phải lúc nào cũng thế. Đôi khi, ánh sáng không làm mất đi nỗi đau, James, mà chỉ khiến con phải đối mặt với nó thôi.”
James ngoảnh lại, nhìn ông mình bằng ánh mắt bướng bỉnh quen thuộc. “Nhưng nếu không thử thì làm sao biết được? Chúng ta đã đọc qua các quy tắc rồi mà. Ông có nghĩ… ai đó sẽ gọi được không?”
Lão John chưa kịp trả lời, thì đèn trong bốt vụt tắt, trả lại không gian tối tăm ban đầu. Không khí xung quanh bỗng chốc trở nên ngột ngạt, nặng nề.
Đám đông dường như quên cả hít thở, ánh mắt đổ dồn vào chiếc bốt, vừa tò mò, vừa dè dặt như thể đang đối diện với một thứ gì đó ngoài sức tưởng tượng.
Phá vỡ bầu không khí trầm mặc ấy, một người phụ nữ từ trong đám đông đi ra, với dáng vẻ mảnh khảnh, từ từ tiến về phía chiếc bốt. Cô hít một hơi thật sâu, khẽ chạm vào tay nắm cửa, đèn trong bốt lại vụt sáng, tựa như lời "mời gọi" dành cho vị khách đầu tiên của nó.
Ánh sáng bất ngờ khiến cô hoảng sợ lùi lại, nhưng chỉ trong tích tắc, sự sợ hãi nhường chỗ cho quyết tâm, cô tiến lên, mở cánh cửa cùng tiếng bản lề cọt kẹt vang lên như một giai điệu rùng rợn.
Bên ngoài, đám đông đứng đó, im phăng phắc. Họ quan sát cô như thể đang theo dõi một trò chơi mạo hiểm – đầy hào hứng, nhưng tuyệt nhiên không ai đủ can đảm để tự mình tham gia.
Sự tò mò thắng thế, nhưng lại bị kiềm hãm bởi nỗi sợ vô hình. Không ai đủ dũng cảm bước lên, đối diện với quá khứ của chính mình.
Khi cánh cửa khép lại, trong ánh sáng vàng nhạt hắt ra từ chiếc bốt, bóng dáng nhỏ bé của cô trở thành điểm nhấn giữa khung cảnh u ám.
Đó là một hình ảnh kỳ lạ - tựa như một ngọn đuốc lẻ loi, can trường giữa những ánh mắt hèn nhát, sợ hãi của đám đông.