Chiếc bốt hiện diện một cách lặng lẽ nhưng bí ẩn, như một điểm sáng duy nhất trên con phố trống trải.

 

Đêm ở thị trấn Bright chìm trong làn sương mờ dày đặc, ánh đèn vàng lặng lẽ hắt ra từ những ô cửa kính cũ dọc theo con phố lát đá trầm mặc. Bầu trời đêm phủ kín mây xám, che khuất đi ánh trăng, để lại sự tĩnh lặng, trầm mặc trong âm thanh xào xạc của những tán cây trơ trọi Từ quán cafe bên đường, tiếng nhạc radio cũ kỹ vang lên, như một nỗi nhớ vô hình về những điều đã qua.

Giữa không gian tĩnh mịch ấy, chiếc bốt điện thoại hiện ra nơi góc phố, nơi trước đây vốn bị bỏ trống, là chỗ cư trú của lũ mèo hoang. Một góc khuất ít ai để ý đến, hiếm ai qua lại. 

Chiếc bốt hiện diện một cách lặng lẽ nhưng bí ẩn, như một điểm sáng duy nhất trên con phố trống trải.

Tấm bảng gỗ treo bên ngoài được chạm khắc bởi dòng chữ mờ nhạt, khó nhận ra giữa lớp bụi thời gian “Cuộc gọi về quá khứ”. Ánh sáng mờ ảo từ trong bốt hắt ra, như một lời mời gọi bất kì ai đi qua phải ngoái nhìn. Chiếc bốt vẫn đứng lặng lẽ, chờ đợi, đến khi ngọn đèn cuối cùng vụt tắt, để lại một không gian tĩnh lặng khi đồng hồ điểm 23h01.

Sáng hôm sau, thị trấn Bright – như cái tên của nó - bừng tỉnh khi những tia nắng đầu tiên xuyên qua lớp sương mù dày đặc, mang đến một ngày mới, nhưng, hôm nay khác biệt. Dân cư trong thị trấn, thay vì vội vã bắt đầu công việc thường nhật, lại hướng mắt về góc phố - nơi diễn ra một cảnh tượng lạ lùng.

Lũ mèo hoang từng chiếm lĩnh góc phố, giờ lại hậm hực bỏ đi bởi nơi mà chúng thường lui tới nay đã bị chiếm lĩnh bởi sự xuất hiện của đám đông tò mò về chiếc bốt điện thoại bí ẩn. Không ai biết được chính xác nó đến từ đâu, xuất hiện từ khi nào, chỉ biết rằng nó đột ngột hiện diện, như thể đã luôn ở đó từ lâu.

Một vài người bắt đầu chú ý đến dòng chữ mờ được khắc trên tấm bảng gỗ cũ treo bên ngoài cánh cửa nhỏ: “Cuộc gọi về quá khứ”. Chỉ một cái tên đơn giản, nhưng nó khơi dậy hàng loạt câu hỏi trong tâm trí, như thể nó đang chứa đựng cả một bí mật không thể chạm tới.

Khi đám đông bắt đầu tản ra, một số người vẫn đứng lặng, ánh mắt hướng về chiếc bốt như bị thôi miên. Trong đó bao gồm cả lão John và cháu trai của lão, James. Lão John, với đôi mắt đã mờ dần vì tuổi tác, cố gắng nheo mắt nhìn chăm chú vào dòng chữ cũ kĩ. 

“Họ khắc chữ thay vì viết….. dù xoá cũng để lại dấu vết” – lão nói.

James, vốn tò mò và dũng cảm, tiến lại gần hơn. Cậu nhón chân, cố gắng nhìn vào không gian nhỏ hẹp bên trong chiếc bốt.

“Ông à, có quy tắc gì đó được khắc trên này” – cậu phấn khích gọi.

Lão John khẽ nhíu mày, như đang nhớ lại điều gì xa xăm. “Quy tắc ư? Chúng ta không nên can thiệp vào những thứ không thuộc về mình, James.” 

Nhưng James bướng bỉnh bắt đầu đọc to các quy tắc khắc trên tấm bảng sắt. Giọng cậu rõ ràng, trong trẻo, từng chữ như thấm vào không khí.

Sau khi nghe rõ về các quy tắc, đôi mắt của lão John ánh lên sự lo ngại, có lẽ lão đang lo sợ một điều gì đó. Lão khẽ nuốt một hơi, ánh mắt bối rối lướt qua từng quy tắc, như thể chúng khơi dậy những ký ức sâu kín mà lão đã cố gắng chôn vùi.

 

       Quy tắc thực hiện “Cuộc gọi về quá khứ”

1. Mỗi người chỉ được gọi một lần duy nhất. 

2. Cuộc gọi không thể thay đổi tương lai. Nếu người gọi nói về tương lai, điện thoại sẽ tự động ngắt kết nối.

3. Thời lượng tối đa cho một cuộc gọi là 5 phút. 

4. Người gọi chỉ kết nối được về quá khứ khi đèn trong bốt sáng. 

5. Thời gian của cuộc gọi sẽ tỉ lệ nghịch với thời gian thực (thời gian ở hiện tại trôi nhanh hơn thời gian gọi).

6. Cuộc gọi chỉ được thực hiện từ 15h – 22h.

7. Nội dung cuộc gọi chỉ được nhớ bởi người gọi.

8. Hướng dẫn quay số: thêm 01 vào cuối khi người được gọi còn tồn tại, 02 khi người được gọi đã khuất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play