Vệ Liễm nói thế khiến Lý Phúc Toàn sững sờ, suy nghĩ xoay chuyển nhiều lần trong đầu, cuối cùng hắn tươi cười hỏi: “Vệ công tử có gì sai bảo?”
Hắn vốn tưởng một khi thanh niên có quyền thế thì sẽ ra oai phủ đầu với hắn, để trả mối thù bị làm nhục ngày đó. Ai ngờ Vệ Liễm nói năng rất ôn hòa, chẳng hề mang dáng vẻ kiêu căng, càng không thấy thái độ được sủng ái mà kiêu ngạo.
“Công công theo bệ hạ đã lâu, Vệ Liễm cũng phục vụ bệ hạ. Nếu chúng ta cùng hết lòng vì một người, vậy đâu cần phải đối chọi gay gắt, đúng không?” Vệ Liễm lễ phép hỏi.
Lý Phúc Toàn chớp mắt, hóa ra y tới đây để nịnh nọt hắn sao?
Ngẫm cũng đúng, được quân vương sủng ái khác gì bèo dạt mây trôi, nào có thể sâu nặng như người từng lớn lên cùng bệ hạ. Bây giờ bệ hạ cưng chiều Liễm công tử, dĩ nhiên mọi chuyện sẽ ưu ái y. Nhưng nếu sau này bệ hạ ghét bỏ, lúc đó mà đắc tội với Đại tổng quản hắn, thì cuộc sống của y sẽ khó khăn gấp bội.
Liễm công tử thật biết nhìn xa trông rộng.
Có thể leo tới chức Đại tổng quản tất nhiên đâu phải kẻ ngờ nghệch, Lý Phúc Toàn tính toán một vòng, ngoài mặt lại tỏ vẻ không hiểu: “Công tử nói đùa, nô nào dám nhắm vào ngài?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT