(Chất tử: một đất nước muốn giảng hoà với nước khác thường sẽ đưa người thuộc dòng dõi vương thất/hoàng thất sang nước đó làm con tin, người ấy được gọi là chất tử)

Mùa đông, Tần Sưởng vương năm thứ mười hai.

Ngoài cửa sổ tuyết bay lả tả.

Hơi lạnh tràn ngập trong không khí, cung nhân trên đường mặc quần áo dày ấm đang quét tuyết. Thỉnh thoảng họ xoa lòng bàn tay vào nhau rồi đưa lên miệng thổi, phả ra từng làn sương trắng.

Tuyết bám trĩu nặng cành hoa mai, kết từng tầng băng mỏng.

Trong phòng cũng chẳng ấm áp hơn là bao, than lửa đã cháy hết, hơi lạnh len lỏi trong từng ngóc ngách, thấm vào tận xương tủy.

Một thanh niên khoác áo lông chồn trắng tuyết đang ngồi bên cửa sổ, chén trà nắm trong tay vốn nóng hôi hổi chỉ chốc lát đã bị gió tuyết ào qua cửa sổ mà thổi cho nguội ngắt. Từng ngón tay thon dài như ngọc, khớp xương rõ ràng, nhìn vô cùng thuận mắt.

Trường Thọ dè dặt đi tới: “Công tử, trời bên ngoài rất lạnh, hãy để nô đóng cửa sổ vào.”

Thanh niên nghe thấy bèn ngoảnh đầu lại, lộ ra dung mạo vô cùng tươi đẹp, đoan chính.

Nếu Trọng Hoa – công chúa nước Yến – đệ nhất mỹ nhân của bảy vương quốc mà có mặt ở đây thì e rằng cũng phải tự ti mặc cảm, một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành nhan sắc xuất chúng như thế cũng chẳng sánh kịp với thanh niên này.

Vệ Liễm mỉm cười: “Mở cửa sổ thì ta mới cảm nhận được gió tuyết cố hương, còn đóng lại thì thứ gì cũng chẳng thấy.”

Giọng nói ôn hòa mát mẻ như ngọc, gương mặt ngậm ba phần ý cười, dù ai chứng kiến chắc hẳn cũng tưởng đây là một quý công tử đang nhàn rỗi ngắm cảnh tuyết rơi.

Sống mũi Trường Thọ cay cay, nước mắt suýt rơi xuống.

Nước Sở rất nhiều tuyết, công tử đang nhớ nhà.

Nhưng y lại là con tin ở nước Tần, có lẽ cả đời này… công tử chẳng thể quay trở về.

Năm nay y mới mười chín, cả cuộc đời còn lại hẳn sẽ phải sống trong tẻ nhạt vô nghĩa tại một đất nước xa xôi lạ lẫm.

Ngón tay Trường Thọ lau khóe mắt, lời nói đã nghẹn ngào: “Công tử phải giữ gìn sức khỏe, nếu bị cảm lạnh thì chỉ sợ…”

Chỉ sợ ngay cả cái quan tài người Tần cũng lười bố thí cho công tử.

Công tử vốn thuộc dòng dõi vương thất nước Sở thế mà lại lưu lạc đến bước này.

Thiên hạ hiện giờ chia thành bảy nước: Tần, Sở, Yến, Lỗ, Lương, Trần, Hạ, mỗi dòng họ chiếm cứ một vùng sau đó những người đứng đầu lần lượt xưng vương.

Tần Sưởng vương Cơ Việt chín tuổi lên ngôi, cho tới nay đã được mười hai năm. Hắn là kẻ dũng mãnh thiện chiến, giỏi bày mưu tính kế lại có dã tâm, dùng bạo ngược tàn nhẫn mà nổi danh thiên hạ. Trong mười hai năm đã phát động chín cuộc chiến tranh, chiếm đoạt vô số thành trì, khiến cho năm vương quốc phải cúi đầu thần phục, chấp nhận nộp cống phẩm hàng năm.

Nước Hạ yếu nhất, chỉ kém diệt vong có một bước.

Nước Sở cũng là một cường quốc, giằng co với nước Tần nhiều năm, khi năm vương quốc kia đã rơi vào tay Tần vương, duy nhất nước Sở vẫn gắng gượng chống đỡ.

Trong trận chiến cuối cùng, nước Yến thua to, quân Tần thừa thắng liên tiếp công phá cửa ải của ba đạo phòng tuyến chủ chốt. Trông thấy nguy cơ mất nước ngay trước mắt, Sở vương liền đưa Liễm công tử đến nước Tần làm chất tử, lại cho xe chở vàng bạc châu báu đi theo, chấp nhận cúi đầu thần phục.

Nói là làm chất tử, thật ra là đến chịu chết, vì Tần – Sở giao chiến đã nhiều năm, hai bên hận nhau thấu xương. Một vị công tử nước Sở đến nước Tần thì có khác nào dê vào miệng đàn cọp, bị lăng trì hay treo cổ ngay lập tức cũng chẳng có gì lạ.

Y là đứa con rơi ở nước Sở.

Mẹ ruột Vệ Liễm là một cung nữ, sau khi sinh ra y liền qua đời. Tuy y có cái danh công tử nhưng đã nếm đủ tình người ấm lạnh, đối với số phận của mình, y sớm hiểu rõ.

Đoàn sứ thần nước Sở tới kinh thành nhưng Tần vương không cho gọi vào triều, chỉ sai người truyền lời: “Công tử Liễm ở lại, những người khác thì dẹp đường về nước, cô* không gặp.”

(Cô: cách xưng hô của vương, tương tự “trẫm”, đều là vua, nhưng trẫm dành cho Hoàng đế/vua thống nhất toàn bộ lãnh thổ, còn “cô” dành cho vương/vua chư hầu chỉ chiếm một phần lãnh thổ)

Cứ thế, đám sứ thần rời đi, Vệ Liễm bị giữ lại. Ở cùng y còn có Trường Sinh, Trường Thọ là hai nội thị hầu hạ y từ nhỏ.

Vệ Liễm đợi tại dịch quán hai ngày, cũng không thấy bất kỳ lời truyền tiến cung nào.

Trái lại y rất bình thản ung dung cắm hoa pha trà làm cho Trường Sinh và Trường Thọ nôn nóng xoay quanh. Trường Sinh còn khuyên nhủ: “Công tử, chúng ta hãy trốn đi!”

Hai tâm phúc bên cạnh y, Trường Thọ chân tay nhanh nhẹn, nói chuyện cởi mở, phụ trách việc bưng trà rót nước hầu hạ, rất gần gũi. Vệ Liễm thường hay trêu chọc hắn, nhìn bề ngoài thì có vẻ như y thân thiết với người này hơn. Còn Trường Sinh võ nghệ cao cường, tính tình nghiêm túc thận trọng, đối với Vệ Liễm một mực cung kính, phép tắc tuyệt đối không bỏ qua nửa phần, nhưng chính là người mà Vệ Liễm có thể yên tâm giao việc lớn.

Cả thiên hạ này e rằng chỉ có Trường Sinh mới biết, công tử Liễm gầy yếu mảnh mai thực ra võ nghệ còn cao hơn hắn một bậc. Muốn chạy thoát khỏi nước Tần, đâu phải không có khả năng.

“Trốn đi ư?” Vệ Liễm lơ đãng cắt tỉa cành hoa nhỏ: “Ta có thể chạy trốn tới nơi nào?”

“Thiên hạ rộng lớn, chỉ cần ra khỏi Vĩnh Bình, công tử đi nơi nào cũng có thể ung dung tự tại mà sống không phải sao? Dùng bản lĩnh của công tử, đâu đến mức bó tay chịu trói.”

“Toàn bộ thiên hạ này đều là đất của vua.” Vệ Liễm cắt tỉa cành hoa nhỏ thành một hình dáng vừa ý mới đặt cây kéo xuống: “Nếu ta có thể chạy trốn khỏi Vĩnh Bình thì cũng chưa chắc thoát khỏi nước Tần. Nếu chạy trốn khỏi nước Tần thì chỉ cần Tần vương ra lệnh một tiếng, sáu vương quốc còn lại sẽ giúp hắn bắt kẻ tội nhân này, ngay cả mẫu quốc của ta cũng vậy. Một là công tử nước Sở lẻ loi đơn độc, hai là Tần vương nắm trong tay trăm vạn tướng sĩ. Trường Sinh, bọn họ biết nên đứng về phe ai.”

Trường Sinh nghe xong, đáy lòng dâng lên cảm giác bất lực: “Nhưng mà công tử… ngài không trốn đi chính là tìm chết… Hai ngày nay Tần vương không có động tĩnh, ai biết được liệu ngày mai hắn có thể truyền chỉ xử tử ngài để yên lòng những người Tần có mối thù với nước Sở hay không?”

Vệ Liễm bâng quơ nói: “Vậy chắc chắn ta phải chết.”

Trường Sinh choáng váng: “Ngài nói gì?”

“Lăng trì hoặc năm ngựa phanh thây, hay là Tần vương sẽ rủ lòng từ bi ban cho ta chén rượu độc.” Vệ Liễm ngước mắt cười nói: “Đằng nào cũng chết vậy vì sao phải sợ?”

Trường Sinh cụp mắt: “Công tử tự biết rõ… ngài đâu phải kiểu người ngồi chờ chết.”

“Trường Sinh.” Vệ Liễm vẫn cười: “Ta có thể trốn thoát, nhưng ta mà chạy trốn thì nước Sở phải làm sao đây?”

Trường Sinh buồn bực: “Nước Sở đã bỏ quên ngài, sao ngài phải nhớ tới họ?”

“Ta cũng chẳng lưu luyến gì, cung điện nước Sở không khác gì nước Tần, đều lạnh lẽo như nhau.” Vệ Liễm khẽ lắc đầu: “Nước Sở đưa ta tới đây để ngừng chiến, nếu ta chạy trốn, Tần vương tức giận phát động chiến tranh lần nữa, thì người phải chết sẽ là ngàn vạn tướng sĩ và trăm họ nước Sở. Ta dùng một mạng đổi lấy ngàn vạn tính mạng, liệu có đáng giá không?”

Trường Sinh nghẹn họng chẳng thốt nên lời, một lúc lâu sau, hắn quỳ xuống, hướng về phía y làm đại lễ nước Sở.

Vệ Liễm nở nụ cười trào phúng: “Ta còn chưa chết, ngươi bày ra dáng vẻ này có khác nào tiễn đưa ta hay không? Tình hình chưa chắc đã xấu đến mức đó.”

Ngày thứ ba, ý chỉ của Tần vương truyền đến, không phải xử tử mà là… phong Vệ Liễm làm Thị quân, lập tức tiến cung.

Thị quân… là gì?

Tần vương năm nay hai mươi mốt tuổi, vì nhiều năm liên tục chinh chiến, bận rộn mở rộng bờ cõi nên hậu cung trống rỗng. Không chỉ chưa sắc phong Vương hậu, mà ngay cả thiếp thất cũng chẳng nạp lấy một người.

Lần đầu tiên nạp… lại là một nam tử.

Phân chia theo hậu cung thì đứng đầu là Vương hậu, dưới có Tứ phi, Tam phu nhân và vô số cơ thiếp. Thị quân là gì? Là kẻ vô danh vô phận ngang ngửa với cơ thiếp.

Một Thị quân.

Đây tuyệt đối là một cái danh phận nhục nhã, là công tử nước Sở thì sao, đến nước Tần cũng chỉ có thể làm một nam sủng – một thứ đồ chơi không hơn không kém mà thôi.

Các đại thần nước Tần dĩ nhiên đều nghĩ như vậy, cho nên không hề phản đối chuyện bệ hạ nạp một nam tử vào hậu cung, mà còn vỗ tay sung sướng. Giết người phải diệt tâm tư, trời sinh nam nhân mà phải nằm hầu hạ dưới thân kẻ khác – so với xử tử còn khổ sở nhục nhã hơn gấp bội.

Bệ hạ quả thực anh minh.

Trường Sinh, Trường Thọ nghe được tin này khác nào thấy sấm sét giữa trời quang. Trường Thọ đỏ cả vành mắt: “Công tử, Tần vương thật khinh người quá đáng, thế mà sỉ nhục ngài như vậy.”

Vệ Liễm nói: “Chẳng phải như vậy rất tốt sao? Ít nhất cũng giữ được mạng sống.”

Trường Thọ khóc ròng: “Sống như vậy chi bằng chết quách cho xong.”

Vệ Liễm: “…Ngươi đừng nói thế, ta còn muốn sống mà.”

Vệ Liễm vẫn vào cung.

Trong cung người người đều biết vị này được bệ hạ phong là Thị quân, nhưng không phải ban ân mà sỉ nhục cho nên rất coi thường y. Chờ liên tiếp nửa tháng bệ hạ không cho gọi tới hầu hạ, mọi người càng tin chắc Vệ Liễm chẳng có địa vị gì hết.

Chẳng sai cung nhân tới hầu hạ, ba người Vệ Liễm, Trường Sinh và Trường Thọ càng thanh nhàn tự tại. Cơm canh đưa tới dù có đạm bạc cũng chỉ cần không thiu thối là gắng nuốt vào bụng được, nhưng mà trải qua mùa đông tương đối gian nan.

Mùa đông tiết trời giá lạnh, than lửa cấp cho Vệ Liễm còn ít hơn so với cung nữ, không đệm chăn dày ấm, chỉ có tấm vải mỏng. Nếu Vệ Liễm chẳng có võ công mà là nam tử bình thường thì sao chống chịu nổi những tháng ngày giá rét.

Trường Thọ đến Phủ nội vụ lĩnh đồ bị chế nhạo giễu cợt tới mức phải chạy vội về.

Tháng ngày trôi qua thật gian nan.

“Công tử, trà nguội lạnh rồi, để nô đi đổi bình khác.” Trường Thọ mới mười tám tuổi vẫn luôn phải nhọc lòng. Lá trà được cấp cho Thanh Trúc các này là thứ trà hạ đẳng thấp kém nên không pha để uống, mà chỉ để làm ấm tay.

Vệ Liễm liếc nhìn hắn, ánh mắt dừng lại: “Tay ngươi bị làm sao thế?”

Trường Thọ cuống quít co tay vào ống tay áo, nhưng Vệ Liễm đã giữ lại.

Mười ngón sưng đỏ, nứt nẻ vì lạnh.

Vệ Liễm và Trường Sinh có võ công nên chẳng ngán lạnh, Trường Thọ thì khác.

Hắn vội kêu lên: “Công tử, nô không sao…”

“Ta còn chút thuốc mỡ.” Hàng mi Vệ Liễm hơi rủ xuống: “Để trong ô vuông thứ ba trên đầu giường, ngươi đi lấy mà dùng.”

Trường Thọ lắc đầu liên tục: “Không được công tử, thuốc ấy ngài giữ lại để dùng đi. Đám người trong Thái y viện vẫn mặc kệ chúng ta, thuốc mỡ không còn nhiều, đâu thể lãng phí trên người nô được.”

“Nhiều chuyện, đây là mệnh lệnh của ta.” Vệ Liễm dứt khoát: “Đi mau!”

Trường Thọ che miệng, muốn khóc nhưng không dám, hắn cúi mình thi lễ rồi vào phòng trong lấy thuốc.

Vệ Liễm ngẩn người nhìn lá trà trôi nổi trong chén.

Lát sau y đứng dậy đóng cửa sổ lại.

Bây giờ trong phòng mới thoáng ấm lên.

Trường Thọ đi ra, thấy cửa sổ đã đóng thì cảm động.

Công tử sợ hắn không chịu được lạnh đây mà.

Nhiệt độ chỉ ấm lên chút ít, không khí trong phòng vẫn cứ lạnh thấu xương, nhưng Trường Thọ lại cảm thấy lòng mình vô cùng ấm áp.

Bữa tối theo thường lệ, ba người vẫn ngồi ăn cùng nhau.

Đang ở xứ người, tình cảnh gian nan, Vệ Liễm cũng không phân chia chủ tớ làm gì, trực tiếp bắt hai người cùng ngồi vào bàn ăn cơm. Mới đầu Trường Sinh Trường Thọ còn khá câu nệ, lâu rồi cũng dần dần thả lỏng.

Với hoàn cảnh của họ thì dĩ nhiên không thể nào có người chuyên phụ trách đưa đồ ăn tới mà cần phải tự đi lĩnh. Trước giờ mang về đều là vài cái bánh bao không nhân lạnh ngắt, Vệ Liễm cũng chẳng chê, riêng việc ăn uống thì trải qua tháng ngày tương đối ung dung.

Nhưng hôm nay Trường Thọ đỏ mắt trở về.

“Tại sao ngươi khóc?” Trường Sinh cau mày: “Có phải mấy người ở Ngự thiện phòng làm khó ngươi không?”

“Bọn họ nói ta đến chậm, chỉ còn dư lại chừng này… nhưng rõ ràng ta đến sớm nhất.” Trường Thọ khổ sở nói: “Thứ này làm sao có thể đưa cho công tử ăn đây?”

Trường Sinh mở hộp cơm, vị thiu thối bốc ra, hắn tức giận đóng nắp lại.

… Rốt cuộc đồ ăn này đã để qua mấy đêm rồi?

Người Tần càng ngày càng chèn ép công tử quá đáng, ngay cả cơm nước cũng qua loa.

“Lẽ nào có lí đó.” Trường Sinh cắn răng: “Ta đi tìm bọn họ…”

“Tìm ai thế?” Vệ Liễm vừa từ trong phòng bước ra, thì thấy hai người luống cuống đứng ngoài cửa.

Trường Sinh, Trường Thọ lập tức im bặt.

Vệ Liễm nhìn hộp cơm rồi mở nắp, toàn cơm thừa canh cặn, mùi thiu thối xộc vào mũi.

Mặt không đổi sắc, y đóng lại, lạnh lùng bảo: “Đừng ăn.”

Trường Thọ khóc không ra nước mắt: “Nhưng mà công tử, giả sử họ cứ làm vậy thì sao? Chẳng lẽ ngày nào chúng ta cũng bỏ bữa.”

Vệ Liễm khẽ thở dài: “Họ dám ngạo mạn như thế chẳng qua là vì ta không được sủng ái.”

“Có lẽ ta quá an phận rồi, vào cung đã nửa tháng mà chẳng biết mặt mũi Tần vương ra sao, nếu còn vậy nữa thì không xong.” Vệ Liễm lẩm bẩm, đột nhiên hỏi: “Trường Thọ, ngươi nói xem, ta đẹp mắt như vậy thì khả năng được Tần vương sủng ái có cao không?”

Trường Thọ: “…”

Hắn gào khóc: “Công tử ngài không thể oan ức nghẹn khuất mà giao thân cho Tần vương được!”

Vẻ mặt Trường Sinh cũng nhẫn nhịn, chẳng cam lòng.

Quân tử có thể chết chứ không thể chịu nhục, công tử thuộc dòng dõi vương tộc, sao lại…

“Ta không cảm thấy oan ức nghẹn khuất.” Vệ Liễm lười biếng xoay đầu: “Người người đều muốn sống yên ổn qua ngày, ta cũng vậy thôi.”

“Làm người thì một là chết cho sảng khoái, hai là sống thật vui vẻ, ta không chịu được cảnh bị khinh thường chèn ép thế này nữa.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play