Đúng vậy, Từ Thanh Lê rút được thẻ kỹ năng Lực lớn như trâu, tác dụng đúng như tên gọi, sau khi sử dụng tấm thẻ này, sức mạnh sẽ trở nên rất lớn, còn có hiệu quả vĩnh viễn.

Từ Thanh Lê rất hài lòng, sức lớn không chỉ có ích trong lúc làm việc, mà làm gì cũng tiện hơn!

Ít nhất là khi đánh nhau với người khác, sức lớn cũng chiếm ưu thế hơn.

Nhất là tại nông thôn này.

“Vợ Trường Lâm à, thím đang hỏi cháu đấy, cháu có nghe thấy không hả?”

Vợ đại đội trưởng - Vương Quế Hoa giơ tay quơ quơ trước mặt Từ Thanh Lê.

Bà thầm nghĩ, chẳng lẽ con bé điếc hay sao, mà bà hỏi vài lần đều không trả lời, giống như không nghe thấy vậy, hơn nữa còn ngơ ngác nhìn về phía trước.

Phía trước có gì à?

Đâu có gì đâu!

“Dạ thím, chẳng phải sắp vào đông rồi sao, cháu đi mua ít vải với bông để may áo bông quần bông cho Trường Sâm và Trường Nguyệt ạ.”

Từ Thanh Lê hoàn hồn, mỉm cười đáp.

Không phải cô bịa ra, nguyên chủ thật sự đi mua bông may đồ cho hai đứa bé.

Lúc này lại có một giọng nói chua ngoa vâng lên ở sau lưng Từ Thanh Lê.

“Ái chà, có chồng làm bộ đội có khác nhỉ! Mỗi tháng không chỉ có hơn 20 đồng, còn có phiếu vải với phiếu bông nữa.”

Từ Thanh Lê quay đầu lại, thấy người vừa lên tiếng là một cô gái mặc áo sơ mi màu vàng nhạt, bím tóc hai bên.

Cô nhận ra người này, cô ta tên Đường Uyển Như, cũng là thanh niên trí thức, cùng xuống nông thôn với nguyên chủ vào mùa xuân năm nay.

Cũng không biết tại sao, ngay từ ngày đầu tới đây cô ta đã hục hặc với nguyên chủ, thỉnh thoảng lại móc mỉa, dường như Đường Uyển Như này còn góp phần vào việc khiến nguyên chủ lấy Cố Trường Lâm.

Lúc đó cô ta cãi nhau với nguyên chủ, lỡ tay đẩy nguyên chủ rơi xuống hồ, sau đó Cố Trường Lâm tình cờ cứu được nguyên chủ lên, cô ta lại đứng trên bờ thêm mắm dặm muối với mấy bà thím khác, nói nguyên chủ bị ôm bị sờ soạng này nọ.

Nguyên chủ là con gái mới lớn, nào đã trải qua chuyện này, chịu không nổi áp lực, lại thêm Cố Trường Lâm thoạt nhìn không tệ, mỗi tháng còn có 20 đồng tiền lương, lấy anh rồi thì không cần ra đồng làm việc nữa.

Nghĩ tới nghĩ lui, nguyên chủ cảm thấy lấy anh cũng không có gì không tốt, thế là đồng ý luôn.

Ai ngờ về sau…

Từ Thanh Lê vén tóc qua vành tai, đáp: “Đúng vậy, nếu không thì thanh niên trí thức Đường cũng tìm một quân nhân mà lấy đi! Vậy thì cô không cần phải hâm mộ người khác nữa rồi!”

“Hâm mộ? Cô nghĩ tôi hâm mộ cô á? Tôi mà lại phải hâm mộ cô à!!”

Đường Uyển Như cười lạnh.

Từ Thanh Lê nhướn mày không nói gì.

Không hâm mộ người ta thì cô ngoa ngoắt như thế làm gì!

Lúc này Vương Quế Hoa lại ra mặt giảng hòa: “Ơ kìa, sao hai đứa mới nói vài câu đã cãi nhau rồi.”

Bà kéo tay Từ Thanh Lê, hiền hòa hỏi: “Thanh Lê à! Cháu có dư phiếu bông không? Có dư thì chia cho thím một ít nhé? Thím không lấy không đâu.”

Có dư hay không á?

Lúc trước chắc chắn không có, nhưng bây giờ khẳng định có dư, trong không gian của Từ Thanh Lê đang có 100kg bông đây!

Nhưng Từ Thanh Lê không đồng ý ngay: “Thím chờ cháu lên huyện mua xong xem sao đã, có dư thì cháu sẽ đưa thím ngay.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play