Mười mấy năm nay, tuy Hành Đế vì tính tình đa nghi mà bị sử quan nhiều lần khuyên can, nhưng ông ta rất siêng năng trong việc triều chính, mỗi ngày chỉ ngủ hai ba canh giờ, cũng không thấy có bệnh tật gì, xem ra thân thể rất cường tráng mới đúng.
Sao lại đi tin những thứ này?
Nàng nhìn Hành Đế, quả nhiên thấy sắc mặt ông ta hồng hào hơn trước rất nhiều, lại nghe thấy các vị đại thần chúc thọ nịnh hót, Tạ Dao bỗng nhiên hiểu ra.
Tiên đế cũng chỉ sống đến năm bốn mươi chín tuổi, năm nay Hành Đế đã bốn mươi lăm.
Mấy đời Hoàng đế Đại Thịnh, hiếm có ai sống quá năm mươi tuổi, cũng khó trách ông ta bắt đầu tin tưởng vào những thứ này.
Nàng đang suy nghĩ, Cố Trường Trạch đã đi theo sau Hành Đế, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Hôm nay hắn mặc một thân Thái tử bào màu đen, thần sắc ôn hòa, dung mạo cao quý. Vừa ngồi xuống đã ghé vào tai Tạ Dao nói nhỏ:
“Tối nay ngoan ngoãn đi theo ta, đừng đi lung tung.”
69
“Sao đột nhiên lại nói vậy?”
Tạ Dao khó hiểu nhìn hắn.
“Tối nay người đông, ta sợ lỡ như có ai va phải nàng thì không hay.”
Cố Trường Trạch nắm tay nàng, ánh mắt lướt qua Hành Đế đang cười nói vui vẻ trên cao, khẽ nói.
“Ta đã vào cung mấy tháng rồi, trên dưới cung này ai mà không biết ta? Chàng cẩn thận quá rồi.”
Tạ Dao bật cười.
Cố Trường Trạch không nói thêm, chỉ đáp.
“Dù vậy cũng phải ở bên cạnh ta, ta mà không thấy Thái tử phi đâu là trong lòng nhớ nhung lắm.”
Tạ Dao đã miễn dịch với khả năng bịa chuyện của hắn, liếc mắt nhìn hắn một cái rồi im lặng.
Hành động cười nói của hai phu thê lọt vào mắt Tiêu Hoa đang ngồi đối diện.
Từ lúc vào chính điện, hắn vẫn luôn ngồi im lặng, một mình uống rượu, người càng thêm trầm mặc hơn ngày thường, trên người vô cớ toát ra vẻ u ám lạnh lẽo, khiến những công tử muốn lại gần kết thân đều phải lùi bước.
Nhìn thấy Tạ Dao ngồi bên cạnh Cố Trường Trạch với nụ cười rạng rỡ, trong lòng hắn càng thêm buồn bực, bèn quay mặt đi, liếc nhìn Tiêu Oanh Vi đang nhìn Ngũ hoàng tử cười nói, sau đó xin phép Hành Đế rồi xoay người rời khỏi cung điện.
Chuyện nhỏ này không ai để ý, trên yến tiệc mọi người cụng ly chúc tụng, ai nấy đều dâng lễ mừng thọ cho Hành Đế. Tạ Dao và Cố Trường Trạch chuẩn bị một bức tranh trường thọ không thể bắt bẻ, ngụ ý trường thọ trăm tuổi, Hành Đế xem xong liền vỗ tay cười lớn, khen ngợi bọn họ chọn quà rất hợp ý.
“Phụ hoàng đang tuổi xuân, công lao to lớn, nhi thần chúc phụ hoàng sống lâu trăm tuổi, phúc như Đông Hải.”
Lời này nói trúng ý Hành Đế, ông nhìn Tạ Dao, liên tục nói.
“Thưởng!”
Các phi tần và đại thần dâng lễ đều dựa theo sở thích của Hành Đế, tự nhiên đều được ban thưởng, trong Tử Thần điện tràn ngập lời ca tụng, náo nhiệt vô cùng.
Yến tiệc đã qua nửa chừng, Hành Đế uống rất nhiều rượu, cũng nói nhiều hơn so với trước, ông kéo mấy vị lão thần ôn chuyện xưa, kể về chuyện chinh chiến năm xưa. Trong điện nồng nặc mùi rượu, Tạ Dao nghe mà thấy chán, nhìn Hành Đế nói đến hăng say, thậm chí còn muốn kéo các đại thần đến trường săn b.ắ.n cưỡi ngựa, nàng bèn nói với Cố Trường Trạch.
“Ta ra ngoài đi dạo một lát.”
Cố Trường Trạch nhíu mày.
“Nàng ở lại bên cạnh ta.”
Tạ Dao vừa định lên tiếng, đã bị mùi rượu nồng nặc trong phòng hun đến ho khan mấy tiếng, Cố Trường Trạch định khuyên nàng ở lại nhưng lại thôi, không biết nghĩ đến điều gì, liền đổi lời.
“Đi dạo một chút cũng được, ta cho Giang Trân đưa nàng về Đông cung.”
“Yến tiệc còn chưa tan...”
“Không sao, ta sẽ báo với phụ hoàng là nàng không khỏe.”
“Không cần Giang Trân đưa đâu, ta tự mình dẫn Thanh Ngọc về là được, để hắn ở lại đây.”
Tạ Dao xoay người đứng dậy rời khỏi chính điện.
Cố Trường Trạch nhíu mày nhìn Giang Trân.
“Đi theo Thái tử phi, nhất định phải đưa nàng ấy về Đông cung an toàn.”
“Vậy còn ngài...”
“Không cần lo lắng cho ta.”
Cố Trường Trạch nhìn Hành Đế đang cười nói trên cao, trong mắt lóe lên tia u ám.
Tạ Dao ra khỏi chính điện, men theo đường về Đông cung, đi qua đình, lại nhìn thấy Tiêu Hoa đang một mình ở ngoài uống rượu.
“Tiêu công tử?”
“A Dao.”
Nhìn thấy nàng, Tiêu Hoa chủ động đi tới.
Hai người hàn huyên vài câu, Tạ Dao lại nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy ở ngoài Tử Thần điện, do dự một chút rồi lên tiếng.
“Tiêu công tử, hôm nay lúc ta đến, thấy muội muội của huynh cùng Ngũ hoàng tử đi chung.”
Nàng không thích Tiêu Oanh Vi, nhưng dù sao cũng là muội muội của Tiêu Hoa, Tạ Dao vẫn nhắc nhở hai câu.
“Nàng ta dù sao cũng chưa xuất giá, đi cùng Ngũ hoàng tử thân mật như vậy, e là sẽ ảnh hưởng đến thanh danh.”
Tiêu Hoa cười một tiếng.
“Tiểu muội này nghịch ngợm, ta là ca ca cũng quản không được.”
Tạ Dao nhíu mày.
“Ngũ hoàng tử đã có chính phi, sau này nếu ảnh hưởng đến thanh danh của muội muội huynh, e là... vị trí đó cũng sẽ khiến nàng ta chịu thiệt thòi.”
Tiêu Hoa cúi đầu, ánh mắt nhìn nàng mang theo ẩn ý khó hiểu.
“A Dao cũng biết vị trí còn lại kia không xứng với nàng ấy, yên tâm đi, ta tự nhiên cũng hiểu rõ.”
Ngũ hoàng tử tự nhiên không đủ tư cách để Tiêu gia bọn họ phải trèo cao, bất quá chỉ là con cờ trong tay hắn, là con d.a.o dưới chân hắn mà thôi.
Tiêu Hoa nhìn theo bóng lưng Tạ Dao rời đi, mân mê ngón tay.
“Truyền lời cho nhị tiểu thư, hôm nay, nàng ta nhất định phải tìm cách để Ngũ hoàng tử ở lại.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT