Nụ cười trên môi biến mất, hắn chắp tay sau lưng, đứng ở hành lang hỏi Giang Trân.

“Phùng tiên sinh đã vào rồi, người cứ yên tâm.”

Cố Trường Trạch khẽ gật đầu.

Vào trong chỉ là bước đầu tiên, muốn để Hành Đế hoàn toàn tin tưởng hắn, đương nhiên còn phải có những biện pháp khác.

“Chuyện trong cung không cần nhúng tay vào nữa, từ hôm nay trở đi cũng không cần giám sát hắn ta nữa. Ngươi xuất cung đi, làm một việc khác.”

Cố Trường Trạch hạ giọng.

“Điều động một bộ phận tinh nhuệ, mai phục Tiêu Phủ tướng.”

Người sống để lại chính là tai họa ngầm, chỉ có người c.h.ế.t mới có thể giữ bí mật tốt nhất.

Ngày hai mươi tháng sáu là sinh thần lần thứ bốn mươi lăm của Hành Đế, hoàng cung đã bắt đầu bận rộn từ mười mấy ngày trước.

Hậu cung không có chủ, mọi việc chuẩn bị cho yến tiệc đều do Huệ phi phụ trách. Từ triều đình đến hậu cung, trên dưới đều bận rộn không thôi. Chỉ có Tạ Dao là trốn trong Đông cung, cùng Cố Trường Trạch hưởng thụ những ngày tháng yên bình.

Cách yến tiệc chỉ còn ba bốn ngày, hôm nay Thanh Ngọc được lệnh đến Nội vụ phủ nhận lễ vật mừng thọ của Hành Đế, lúc trở về lại lén lút ghé vào tai Tạ Dao, thần thần bí bí nói:

“Ngũ hoàng tử sau một thời gian lánh mặt, hai ngày nay đã chủ động vào cung thỉnh tội với Hoàng thượng. Không chỉ vậy, người đoán xem nô tỳ vừa rồi nhìn thấy gì?”

“Nô tỳ thấy, Tiêu nhị tiểu thư vào cung, tình cờ gặp Ngũ hoàng tử ở Ngự hoa viên. Ngũ hoàng tử quỳ gối trước cửa Ngự thư phòng một hồi lâu, trên đường trở về đi cà nhắc, trời tháng sáu nắng gắt như vậy, Tiêu nhị tiểu thư lại chủ động sai người đưa dù qua che cho.”

Tiêu nhị tiểu thư?

“Ngươi nói Tiêu Oanh Vi?”

Thực ra Tạ Dao không có ấn tượng tốt đẹp gì về nàng ta.

Nàng và Tiêu Oanh Vi từ nhỏ đã không hợp nhau. Lúc Tạ Vương qua đời, Tiêu Oanh Vi là người đầu tiên xúi giục Tiêu phu nhân chế giễu nàng.

Tuy là muội muội ruột của Tiêu Hoa, nhưng tính tình Tiêu Oanh Vi ngang ngược kiêu ngạo, cho dù Tạ Dao có hiền lành đến đâu cũng không thể nào thân thiết với nàng ta được.

“Chính là nàng ta. Không biết Tiêu nhị tiểu thư cao ngạo như vậy, gặp chuyện này không trốn tránh thì thôi, sao lại chủ động đưa dù chứ?”

Thanh Ngọc hừ lạnh khi nhắc đến Tiêu Oanh Vi.

Cho dù là Ngũ hoàng tử hay Tiêu nhị tiểu thư, nàng ta đều không thích.

“Quan tâm đến nàng ta làm gì, có lẽ chỉ là tiện tay đưa dù thôi.”

Tạ Dao lắc đầu, không để tâm.

Ngày thứ tư là sinh thần của Hành Đế, Tạ Dao dậy sớm thay y phục, cùng Huệ phi vào cung gặp các vị mệnh phụ phu nhân.

Đến tối, hoàng cung mở tiệc chiêu đãi ở Tử Thần điện. Tạ Dao đi theo Huệ phi, vừa đến cửa điện đã nhìn thấy hai người đang đi tới từ phía đối diện, sắc mặt hơi khựng lại.

Là Ngũ hoàng tử và Tiêu Oanh Vi.

Tiêu Oanh Vi hôm nay không còn vẻ ngang ngược kiêu ngạo như Tạ Dao từng thấy, mà dịu dàng đi bên cạnh Ngũ hoàng tử, hai người trò chuyện vui vẻ.

Hoàn toàn không thèm để ý đến sắc mặt của Ngũ hoàng tử phi ở phía xa đang tối sầm lại.

Nhìn thấy ánh mắt mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía bọn họ, Thanh Ngọc cũng nghi hoặc.

“Tiểu thư, người nói xem, Tiêu nhị tiểu thư có phải muốn gả vào Ngũ hoàng tử phủ không?”

“Đừng nói bậy.”

Tạ Dao quay đầu ngăn cản nàng ta.

Tiêu Oanh Vi là thiên kim tướng phủ, Ngũ hoàng tử phủ đã có chính phi, thân phận của nàng ta tuyệt đối không thể gả qua đó làm trắc phi.

Hơn nữa, Ngũ hoàng tử vừa mới mất mẫu hậu, ít nhất cũng phải để tang ba tháng, tuyệt đối không thể tổ chức hôn sự vào lúc này.

Nhưng trong lòng Tạ Dao cũng có chút nghi ngờ.

Tiêu Hoa từ trước đến nay rất yêu thương ta muội muội này, cho dù Tiêu Oanh Vi có không biết điều, Tiêu Hoa cũng có thể để mặc nàng ta như vậy sao?

Tạ Dao đang nhìn về phía bọn họ, Tiêu Oanh Vi bỗng nhiên quay đầu nhìn nàng.

Ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt Tiêu Oanh Vi lóe lên vẻ chán ghét, sau đó nhanh chóng né tránh.

Tạ Dao đi theo Huệ phi vào trong, không lâu sau, Hành Đế cũng từ bên ngoài bước vào.

Có lẽ vì hôm nay là sinh thần, Hành Đế mặt mày hồng hào, tinh thần phấn chấn, sải bước đi vào, còn vừa đi vừa nói chuyện với các vị đại thần đi phía sau.

“Phụ hoàng gặp chuyện vui vẻ, tinh thần phấn chấn, nhìn trẻ ra nhiều rồi.”

Vị trí của Tạ Dao và Huệ phi ở cạnh nhau, hai người đang trò chuyện, câu nói này của Tạ Dao lại khiến sắc mặt Huệ phi cứng đờ.

Bà ta nhìn sang bên cạnh, thấy Hành Đế đã an vị, thở dài một tiếng, ghé vào tai Tạ Dao nói nhỏ:

“Con không biết đâu, Hoàng thượng mấy hôm trước không biết từ đâu tìm được một vị cao nhân, nói là có thể luyện chế đan dược gì đó giúp Hoàng thượng khỏe mạnh trường thọ. Vị cao nhân kia vừa vào cung đã được Hoàng thượng coi trọng, nửa tháng nay Hoàng thượng không vào hậu cung lần nào, tuy nhìn sắc mặt tốt hơn nhiều, nhưng trong lòng bản cung cũng lo lắng.”

Thời tiên đế không phải là không có chuyện Hoàng đế mải mê đan dược mà khiến thân thể suy nhược. Vì vậy, Huệ phi đương nhiên không yên tâm. Vị cao nhân kia suốt ngày ở trong cung điện bên cạnh Càn Thanh cung, chỉ có Hoàng thượng mới được gặp. Một người lai lịch bất minh như vậy, làm sao có thể yên tâm để ông ta ở bên cạnh Hoàng thượng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play