Lập Nhan lập tức xông vào gian chính, Từ nương nằm trên ghế bố miệng còn phun cơm, cả người bà ấy thoạt ốm nhách gầy yếu. Cô vội kêu lên :" Nhũ mẫu! "
Nhìn thấy Lập Nhan, Từ nương ú ớ chảy từng dòng nước mắt thương tâm, người phụ nữ vừa gào lên ban nãy quỳ dưới đất khóc thảm thiết, bà ta ồn đến nỗi khiến đầu cô choáng váng, cô nhanh chóng sai A Điềm vệ sinh cho Từ nương trước sau đó mới hỏi bà ta.
" Đây là chuyện gì? "
Người phụ nữ trước mặt là vợ của Xuyên Bá, Trần thị. Lập Nhan cũng chưa từng gặp bà ta, lúc nhỏ còn ở Từ nương cũng chỉ gặp qua Xuyên Bá và cha ông ấy, lúc ông ta cùng vợ con dọn đến sinh sống thì cô đã ở Hoàng gia rồi.
Trần thị có dáng vẻ mảnh khảnh nhưng cũng đầy đặn không kém, nhìn qua không giống người chịu cực khổ nhưng bà ta lại cố ý khoác lên mình bộ quần áo đã sờn màu cũ kỹ, một dáng vẻ đáng thương đầy giả tạo.
Nếu là lúc trước không để ý kỹ cô sẽ ngay lập tức tin vào dáng vẻ này của bà ta, nhưng ở bên Hoàng Dư Khiêm nhiều năm đã tôi luyện cho cô một thói quen quan sát tốt. Thêm cả khi về Tưởng gia học hỏi thêm nhiều điều, người phụ nữ liếc ngang liếc dọc ra sao cô cũng có thể nhìn thấy.
Trần thị hơi quẹt nước mắt tỏ vẻ uất ức :" Phu nhân, Từ nương bệnh nặng dẫn đến không thể nói chuyện cho nên mấy ngày nay cũng không muốn ăn cơm, vừa rồi khó khăn lắm mới ăn được mấy muỗng thì liền phun ra rồi "
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT