Trời đã phủ tuyết, hoàng hôn biến thành một màu trắng xóa. Hắn và cô đứng bên đình núi tiếc hùi hụi, năm nay kinh đô nổi một trận tuyết khắc nghiệt hơn bình thường.
" Không ngờ ngay cả hoàng hôn cuối cùng cũng không thể ngắm cùng nhau. "
Bàn tay hắn ôm trọn lấy cô trong lòng, tuyết bên ngoài dần rơi dày đặc nhưng có lạnh cách mấy cũng không lạnh như lòng hắn bây giờ. Phải chi ngày hôm nay trôi qua chậm...à không, đừng trôi qua thì tốt biết mấy.
Đôi mắt Lập Nhan khẽ chớp :" Anh thực sự chấp nhận ly hôn sao? "
Dư Khiêm luồn tay vào làn tóc lạnh của cô, khẽ xoa nhẹ như cách hắn đã làm hằng trăm lần trong mấy năm qua:" Ừm, em yên tâm. Sau khi em về Nam Long thành anh sẽ biến mất khỏi tầm mắt của em, sẽ không làm em bận lòng. "
Nụ cười của hắn trái tim cô giống như bị ném vào lửa lớn, không ngừng bùng cháy. Dư Khiêm hôn lên tóc cô, hận không thể ghi nhớ từng tấc da thịt của người mình yêu. Hắn đã yêu cô gái này suốt mười năm, yêu đến mức từng hơi thở của cô đều quen thuộc nhưng đến cuối cùng chính hắn cũng không ngờ được là mình lại chấp nhận buông tay.
Tưởng Thành Anh nói đúng, yêu là muốn đối phương hạnh phúc. Chỉ còn cách này mới có thể khiến Lập Nhan nửa đời sau sống yên bình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play