Tôi chẳng còn tâm trí đâu để tranh cãi. “Được thôi,” tôi nói. “Tớ không nghĩ cậu đúng - nhưng tớ hy vọng là thế.” Tôi cảm thấy thật tệ hại vì lúc trước đã nổi cáu với Emma, nhưng lúc ấy tôi đã lạnh cóng, hoảng sợ và muốn thủ thế. Tôi đã có những khoảnh khắc tốt đẹp và tệ hại, những lúc khiếp sợ và tự tin - mặc dù vào lúc này tỷ lệ khiếp sợ so với tự tin của tôi đang chênh lệch đến mức thảm hại, ba trên một chẳng hạn, và trong những khoảnh khắc khiếp sợ, có vẻ như tôi đã bị đẩy vào một vai trò tôi không hề yêu cầu, tình nguyện lên tuyến đầu trong một cuộc chiến mà chưa bao giờ có ai trong chúng tôi biết trọn vẹn quy mô tầm vóc của nó.
“Định mệnh” nghe như một bổn phận, và nếu tôi nhất định phải bị đẩy vào trận chiến chống lại một đội quân những tạo vật ghê rợn, đó cần phải là điều tôi chọn lấy.
Mặc dù về mặt nào đó, sự lựa chọn đã được đưa ra rồi, khi tôi đồng ý chèo thuyền đi vào nơi vô định với những đứa trẻ đặc biệt này. Và nếu tôi thực sự tìm kiếm kỹ lưỡng mọi ngóc ngách nội tâm mình, thì cũng không hẳn là tôi không yêu cầu được làm thế.
Quả thực, tôi đã từng mơ về những chuyến phiêu lưu kiểu này từ khi còn bé. Hồi ấy, tôi đã từng tin vào định mệnh, và tin tuyệt đối vào nó, với trọn trái tim thơ dại bé nhỏ của mình. Tôi cảm thấy sự thôi thúc rộn lên trong lồng ngực trong lúc lắng nghe những câu chuyện phi thường của ông nội. Một ngày kia sẽ đến lượt mình. Thứ lúc này có vẻ là bổn phận thì hồi đótừng giống như lời hứa - rằng đến một ngày tôi sẽ thoát khỏi thị trấn bé xíu của mình và sống một cuộc đời phi thường, như ông nội từng sống, và vào ngày đó, cũng như ông nội Portman, tôi sẽ làm được điều gì đó có ý nghĩa.
Ông thường hay nói với tôi, “Cháu sẽ trở thành một người vĩ đại, Yakob. Rất vĩ đại.”
“Như ông ấy ạ?” khi đó tôi sẽ hỏi ông.
“Cừ hơn ấy chứ,” ông sẽ trả lời.
Hồi ấy tôi đã tin ông, và giờ vẫn muốn thế. Nhưng càng biết nhiều hơn về ông, cái bóng của ông càng trở nên dài ra, và việc ngày nào đó tôi có thể trở nên vĩ đại như ông dường như càng trở nên bất khả thi. Thậm chí, chỉ thử làm thế thôi cũng có thể là tự sát.
Và khi tôi hình dung ra mình đang thử sức, những ý nghĩ về bố tôi lại chen vào - ông bố tội nghiệp sắp bị dày vò khổ sở của tôi - và trước khi tôi có thể xua chúng ra khỏi tâm trí mình, tôi tự hỏi làm thế nào một người vĩ đại lại làm chuyện khủng khiếp đến thế với ai đó thương yêu mình.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play