Cả tôi cũng thầm tạm biệt với nơi đã thay đổi tôi mãi mãi - và cũng là nơi, còn hơn bất cứ nấm mồ nào, sẽ mãi lưu giữ ký ức cũng như bí ẩn về ông tôi. Ông và hòn đảo đó đã trở nên gắn bó đến độ không thể tách rời, và giờ đây, khi cả hai đều đã biến mất, tôi tự hỏi liệu có bao giờ thực sự hiểu được những gì đã xảy đến với mình không: tôi đã trở thành cái gì, đang trở thành cái gì.

Tôi đã tới hòn đảo để giải đáp bí ẩn của ông mình, và trong khi làm điều đó, tôi lại khám phá ra bí ẩn về chính mình. Quan sát Cairnholm biến mất cũng giống như chứng kiến chiếc chìa khóa duy nhất còn lại để mở ra bí ẩn của tôi chìm dần dưới những ngọn sóng thăm thẳm mịt mù.

Rồi, bị nuốt chửng bởi màn sương mù khổng lồ, hòn đảo cứ thế mà biến mất.

Như thể nó chưa từng tồn tại.

***
Không lâu sau, màn sương mù bắt kịp chúng tôi. Tầm nhìn của chúng tôi ngày càng hẹp dần, đất liền mờ đi, mặt trời nhạt nhòa chỉ còn là một quầng trắng nhợt, và chúng tôi quay vòng trong con nước cuộn xoáy cho tới khi mất hết mọi cảm nhận về phương hướng. Cuối cùng, chúng tôi dừng lại, đặt mái chèo xuống và chờ đợi trong sự im lặng buồn nản, hy vọng sương mù sẽ tan; sương chưa tan thì đi thêm nữa cũng chỉ vô ích.

“Tớ không thích thế này đâu,” Bronwyn nói. “Nếu bọn mình đợi quá lâu, đêm sẽ buông xuống, lúc ấy bọn mình sẽ phải tính đến những thứ đáng lo ngại hơn thời tiết xấu.”

Thế rồi, như thể nghe thấy lời Bronwyn và quyết định bắt chúng tôi phải ở yên chỗ, thời tiết xoay sang cực tồi. Một cơn gió mạnh bùng lên, và chỉ trong vài khoảnh khắc, thế giới của chúng tôi đã biến đổi. 
Mặt biển quanh chúng tôi bị quất lên thành những con sóng bạc đầu đập vào mạn và đổ ập vào lòng thuyền, làm nước lạnh sóng sánh quanh chân chúng tôi. Tiếp theo mưa trút xuống, dữ dội như những viên đạn nhỏ đập lên da chúng tôi. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã bị đảo lộn quay cuồng như những món đồ chơi cao su trong một bồn tắm.

“Quay mũi thuyền hướng vào các con sóng!” Bronwyn hét lên, dùng đôi mái chèo của cô chém xuống nước. “Nếu chúng đập vào mạn, chúng ta chắc chắn sẽ bị lật” Nhưng phần lớn chúng tôi chèo thuyền khi biển lặng cũng đã mệt lả, đùng nói gì lúc biển sôi trào, số còn lại thì quá sợ hãi chẳng với nổi lấy mái chèo, nên thay vì thế, chúng tôi cố sống cố chết bám chặt lấy mạn thuyền.

Một bức tường nước cồn lên lao thẳng về phía chúng tôi. Chúng tôi trồi lên trên con sóng khổng lồ, mấy chiếc thuyền gần như dựng đứng. Emma bám lấy tôi, còn tôi bám lấy cọc chèo; đằng sau chúng tôi, Hugh dùng cả hai cánh tay bíu chặt lấy chỗ ngồi. Chúng tôi leo lên đỉnh con sóng như đang ở trên đoàn xe ray nhào lộn, dạ dày tôi như rơi tuột xuống tận chân, và khi chúng tôi lao xuống sườn dốc bên kia con sóng, tất cả những thứ trong thuyền không được gắn chặt xuống bằng đinh - bản đồ của Emma, túi của Hugh, cái va li kéo màu đỏ tôi đã mang bên mình từ Florida - đều bay qua đầu chúng tôi rồi rơi xuống nước.

Chẳng có thời gian đâu để lo lắng tới những gì đã mất, vì thoạt đầu chúng tôi thậm chí còn không thấy được những chiếc thuyền khác. Khi trở lại vị trí thăng bằng chúng tôi liếc mắt nhìn vào vũng nước xoáy và lớn tiếng gọi tên các bạn mình. Một khoảnh khắc im lặng khủng khiếp trôi qua trước khi chúng tôi nghe thấy những giọng nói cất lên gọi lại chúng tôi, và chiếc thuyền của Enoch xuất hiện từ màn sương mù, cả bốn người đang ngồi nguyên trên đó, vẫy tay về phía chúng tôi.

“Mọi người ổn cả chứ?” tôi hét lên

“Đằng kia!” họ gọi lại. “Nhìn đằng kia!”

Tôi thấy họ không phải vẫy tay chào, mà thu hút sự chú ý của chúng tôi về phía một thứ trên mặt nước, cách đó gần ba mươi mét - một thân thuyền bị lật úp.

“Đó là thuyền của Bronwyn và Olive!” Emma nói.

Chiếc thuyền đã lộn ngược, phần đáy thuyền hoen gỉ chĩa lên trời. Quanh thuyền không có dấu hiệu nào của hai cô bạn.

“Chúng tôi phải lại gần hơn!” Hugh lớn tiếng, và quên hết tình trạng kiệt sức của mình, chúng tôi cầm lấy mái chèo rồi chèo về phía chiếc thuyền lật, không ngớt gọi to tên họ.

Chúng tôi chèo qua một đám áo quần bị hất tung ra từ các va li bị mở toang, chúng tôi đi thuyền qua bên những chiếc váy đang dập dềnh giống hệt cô gái nào đó chết đuối. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, và cho dù cả người ướt sũng và đang run lẩy bẩy, tôi hầu như không cảm thấy lạnh. Chúng tôi gặp thuyền Enoch tại chỗ chiếc thuyền lật úp của Bronwyn và cùng nhau tìm kiếm khắp mặt nước.
“Họ đâu rồi?” Horace rên rỉ. “Ôi, nếu chúng ta mất họ…”

“Ở bên dưới!” Emma nói, chỉ tay vào chiếc thuyền lật úp. “Có thể họ bị mắc kẹt bên dưới nó!”

Tôi rút một mái chèo của mình ra khỏi cọc đỡ và đập vào thân chiếc thuyền lật úp. “Nếu các bạn đang ở bên trong, bơi ra đi!” tôi gọi to. “Bọn mình sẽ cứu các cậu!”

Khoảnh khắc đó thật đáng sợ, không tiếng trả lời nào vang lên, và tôi có thể cảm thấy mọi hy vọng cứu được hai cô gái tan biến dần. Nhưng rồi sau đó, từ dưới chiếc thuyền lật úp có một tiếng gõ đáp lại - rồi một nắm tay đấm xuyên qua thành thuyền, những vụn gỗ bắn tung lên, và tất cả chúng tôi cùng bật dậy vì bất ngờ.

“Đó là Bronwyn!” Emma réo lên. “Họ còn sống!”

Thêm vài cú đấm nữa, Bronwyn đã có thể đục ra trên thân thuyền một cái lỗ vừa người chui lọt. Tôi chìa mái chèo cho cô và cô nắm lấy nó, rồi Hugh và Emma cùng xúm vào, chúng tôi đã đưa được cô qua mặt nước cuộn trào, đưa cô vào trong thuyền chúng tôi trong khi thuyền của cô chìm nghỉm, biến mất dưới các con sóng, Bronwyn rất hoảng hốt, kích động, cô cứ hét lên dù chẳng còn hơi sức. Cô hét lên bởi Olive không có mặt dưới thân thuyền cùng cô. Cô bé vẫn mất tích.
“Olive… tới cứu Olive,” Bronwyn lắp bắp khi đã lăn nhào vào trong lòng thuyền. cô run lẩy bẩy, ho khạc ra nước biển. Cô đứng dậy trong lòng thuyền tròng trành và chỉ vào con bão tố. “Đằng kia!” cô kêu lên. “Thấy không?”

Tôi đưa tay lên che mắt khỏi làn mưa rát rạt và nhìn theo, nhưng tất cả những gì tôi thấy là những con sóng và sương mù. “Tớ chẳng thấy gì cả!”

“Cậu ấy ở đằng kia!” Bronwyn quả quyết. “Sợi dây!”

Thế rồi tôi nhìn thấy thứ cô chỉ vào: không phải một cô gái đang vùng vẫy trên mặt nước mà là một sợi dây gai to nhô lên, gần như không thể nhìn thấy trong cảnh hỗn loạn này. Một đoạn dây màu nâu bị kéo thẳng căng chạy từ mặt nước lên và mất hút vào sương mù. Olive hẳn đang được buộc vào đầu trên, không thể trông thấy.

Chúng tôi chèo đến chỗ sợi dây, Bronwyn kéo nó xuống, và sau một phút Olive xuất hiện từ đám sương mù trên đầu chúng tôi, một đầu dây cột quanh eo. Đôi giày của cô đã tuột ra khi thuyền lật, nhưng Bronwyn đã cột Olive vào dây neo, đầu còn lại của cuộn dây đã nằm yên dưới đáy biển. Nếu không nhờ vậy, chắc chắn giờ này cô gái đã mất tăm giữa các đám mây.

Olive quàng hai cánh tay ôm quanh cổ Bronwyn và cảm ơn, “Cậu đã cứu tớ, cậu đã cứu tớ!”

Hai cô gái ôm chầm lấy nhau. Cảnh tượng ấy làm cổ họng tôi nghèn nghẹn.

“Chúng ta vẫn chưa thoát hiểm đâu,” Bronwyn nói. “Chúng ta vẫn phải vào được bờ trước khi trời tối, nếu không rắc rối của chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi.”

***
Cơn bão đã ít nhiều yếu bớt, và những cơn sóng biển hung hãn lắng xuống, nhưng ý tưởng chèo thêm một nhịp nữa, cho dù trên mặt biển hoàn toàn phẳng lặng, giờ đây cũng là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Chúng tôi thậm chí chưa đi được một nửa quãng đường vào đất liền mà tôi đã cảm thấy sức tàn lực kiệt. Hai bàn tay tôi đau nhức rần rật. Hai cánh tay tôi nặng trĩu như hai khúc cây. Không chỉ thế, chiếc thuyền dập dềnh lắc lư liên tục đã tạo ra hậu quả rành rành lên dạ dày tôi - và nếu xét đoán từ màu xanh mét trên những khuôn mặt quanh mình, tôi không phải là người duy nhất.

“Chúng ta sẽ nghỉ một lát,” Emma nói, cố tỏ ra phấn chấn. “Chúng ta sẽ nghỉ và tát nước ra khỏi thuyền cho tới khi sương mù tan…”

“Thứ sương mù này có một kiểu tính cách của riêng nó,” Enoch nói. “Nó có thể kéo dài nhiều ngày không gián đoạn. Chỉ vài giờ nữa trời sẽ tối, và khi đó chúng ta sẽ phải hy vọng có thể qua được đến sáng mà không bị đám xác sống tìm ra. Chúng ta sẽ hoàn toàn không có khả năng tự vệ.”

“Mà còn không có nước uống,” Hugh nói.

“Hay thức ăn,” Millard đề thêm.

Olive giơ cả hai bàn tay lên và nói, “Tớ biết nó ở đâu!”

“Nó là cái gì?” Emma hỏi.

“Đất liền. Tớ thấy đất liền khi đang lơ lửng trên đầu sợi dây đó.” Olive đã bay lên qua cả lớn sương mù, cô giải thích, và thoáng nhìn thấy rõ đất liền.

“Hữu ích quá nhỉ,” Enoch cằn nhằn. “Bọn này đã quay lòng vòng một chỗ đến cả sáu lần kể từ khi cậu lơ lửng trên đó rồi.”

“Vậy hãy để tớ lên đó lần nữa.”

“Cậu chắc chứ?” Emma hỏi cô. “Nguy hiểm đấy. Sẽ thế nào nếu một cơn gió cuốn cậu đi, hay dây bị đứt?”

Khuôn mặt Olive trở nên cương quyết. “Đưa tớ lên.” Cô nhắc lại
“Cậu ấy mà đã thế này thì tranh luận cũng chỉ vô ích thôi,” Emma nói. “Lấy dây ra đi, Bronwyn.”

“Cậu là cô bé can đảm nhất tớ từng biết đấy,” Bronwyn nói, rồi bắt tay vào việc. Cô kéo neo lên khỏi mặt nước, lôi vào trong thuyền, rồi dùng đoạn dây có thêm nhờ nó, chúng tôi buộc hai chiếc thuyền còn lại với nhau để chúng không bị tách ra nữa, sau đó lại đưa Olive qua màn sương mù lên trên bầu trời.

Một khoảnh khắc im lặng lạ lùng trôi qua trong khi tất cả chúng tôi ngửa đầu ra sau, nhìn chằm chằm vào một sợi dây vươn thẳng lên các đám mây - chờ đợi một tín hiệu từ trên trời.

Enoch phá vỡ bầu im lặng. “Sao rồi?” cậu ta sốt ruột hỏi.

“Tớ thấy rồi!” câu trả lời vọng xuống, giọng nói của Olive chỉ còn nghe lạo xạo mờ hồ giữa tiếng sóng ồn ào. “Thẳng phái trước!”

“Với mình thế là tốt rồi!” Bronwyn nói, và trong khi tất cả những người còn lại trong chúng tôi ôm bụng ngồi lử đử tại chỗ, cô leo sang chiếc thuyền đằng trước, cầm mái chèo và bắt đầu chèo, chỉ được định hướng nhờ tiếng nói rất nhỏ của Olive, một thiên thần không thể trông thấy trên bầu trời.

“Sang trái… sang trái mữa… đừng đi quá!”

Và cứ như thế, chúng tôi chậm chạp bơi về phía đất liền, sương mù bám theo chúng tôi, những dải dài xám xịt của nó giống như những ngón tay ma quái của một con quỷ luôn cố gắng lôi chúng tôi trở lại.
Như thể hòn đảo cũng không muốn để chúng tôi ra đi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play