Khi Tiết Vương gia tỉnh lại, Tiết Vương phi đang phân phó Vương ma ma chuẩn bị nhiều thức ăn chút đưa đến sân Trưởng công chúa. Xem khuôn mặt dịu dàng mang ý chút ý cười nhẹ giọng nói chuyện, Tiết Vương gia đột nhiên có loại cảm giác phảng phất như đã cách mấy đời. Cũng không nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn Tiết Vương phi.
Lúc Tiết Vương phi phát giác người nằm trên giường hơn một tháng đã tỉnh cũng không có quá nhiều kinh ngạc. Thái y từng đến xem, nói dư độc trên người Vương gia đã được thanh lọc hết, chỉ đợi tỉnh lại là được. Lập tức đứng lên, đi tới cạnh cửa phân phó nói: “Đi phòng bếp bưng một cát cháo tới đây.”
Hạ nhân lĩnh mệnh đi, Tiết Vương phi quay đầu nói với Tiết Vương gia: “Vương gia đã tỉnh lại, thiếp thân đi đây. Chỗ Trưởng công chúa phải có người xem mới được.”
Tiết Vương gia thấy Tiết Vương phi vốn còn mang chút ý cười trong giây lát liền lạnh nhạt, cũng không chờ ông mở miệng liền ra cửa. Cảm thấy rầu rĩ, nhưng cũng không nói được gì. Khi tỉnh lại đó, nhìn đến người đầu tiên là nàng, đã đủ.
Biết được phụ vương đã tỉnh, Tiết U Nhiễm vội vàng kéo Sở Lăng Húc đến sân Tiết Vương phi: “Phụ vương...”
“Khóc cái gì chứ? Phụ vương gừng càng già càng cay, không có việc gì.” Nói đến yêu thương Tiết U Nhiễm, Tiết Vương gia dung túng người khác tuyệt đối không thể so. Lúc này thấy Tiết U Nhiễm khóc y mít ướt, cười an ủi.
“Phụ vương, con trịnh trọng cảnh cáo người, về sau còn dám gây ra chuyện bực này, con liền sống mãi ở Sở gia không bao giờ trở lại nữa.” Tiết U Nhiễm đỏ mắt cả giận nói. Hơn một tháng lo lắng khi nhìn thấy nụ cười từ ái quen thuộc trên mặt Tiết Vương gia biến thành điêu ngoa tùy hứng cảnh cáo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT