Edit + beta: Herbicides.
Mỗi một câu cô ta nói ra đều vô cùng nhục nhã, giống như bản thân cậu ta không phải người mà chỉ là thứ bẩn thỉu mặc người ta giày xéo. Đôi khi nghe cô ta trách mắng cậu ta hoặc người khác trước mặt nhiều người, La Dương đều hận mình không thể chết luôn, như vậy sẽ không cần phải đối diện với ánh mắt và cười nhạo của người đời.
Vô số lần khi bị Vương Thông Mẫn đay nghiến, cậu ta muốn xông lên bịt mồm cô ta lại, nhưng bản năng sợ hãi phụ huynh từ trong xương lại bắt La Dương phải thu hồi ý tưởng này. Bao nhiêu áp lực tích tụ ở đáy lòng dần biến thành vũng bùn không thể nào thanh trừ, dần che lấp hết chút lương thiện và thân tình còn sót lại.
Cuối cùng đến giờ cậu ta mới có thể nói hết những gió chịu trong lòng, nói với Vương Thông Mẫn: “Trong lòng tôi, bà là đồ phù thủy ác độc. Tôi chỉ mong bà nhận được báo ứng thôi.”
Vương Thông Mẫn như bị sét đánh, nghẹn họng không thể trả lời.
Trương Vĩnh đứng bên cạnh cười rộ lên, hỏi Vương Thông Mẫn: “Cô Vương ơi là cô Vương, mày nghe rõ cháu trai yêu của mày nói gì chưa? Mày có hối hận không? Nào, tao đang nói chuyện với mày đấy!”
Ngữ điệu của gã vừa nhanh vừa vội, thanh âm lúc cao lúc thấp, trên mặt còn cười, vô cùng quỷ dị. Cơn thịnh nộ của La Dương dần hạ xuống, lại bắt đầu sợ hãi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play