“Hình như Tần tiểu thư là đang muốn câu dẫn ta, đệ có cảm thấy tiếc nuối không Du Du?” Diệu Thích Khanh không có tâm trạng nghe hát, hắn nhìn Tôn Thiếu Du, ánh mắt đầy dò xét lẫn trêu chọc mà hỏi.
Nghe hắn nói vậy, tim Tôn Thiếu Du lập tức nhảy lên, y nói giọng cực kỳ chân thành “Ca Ca, huynh đang nói gì vậy? Đệ ngày ngày lo chuyện của bách tính làm sao có thể để ý đến vị Tần tiểu thư kia mà tiếc nuối chứ, sao huynh có thể nghĩ ra được chuyện này hay vậy?”.
Những gì y nói hoàn toàn là sự thật, y và vị Tần tiểu thư kia chẳng có gì với nhau cả tuy là vị Tần tiểu thư này trước kia từng nhiều lần tiếp cận y.
Chuyện này kể ra cũng khá dài, vào hai năm trước, khi đang trên đường vào triều, y đã vô tình nhặt được một con mèo bị thương, do thấy nó quá yếu ớt đáng thương nên y đã mang nó về chữa trị sau đó y lại phát hiện vị Tần tiểu thư cho người dán cáo thị tìm mèo nhà mình nuôi bị thất lạc, do trên cáo thị có vẻ lại chân dung của con mèo mà y đã vô tình cứu chữa nên y đã tốt bụng mang mèo trả lại cho Tần tiểu thư, kết quả sau làn gập gỡ đó vị Tần tiểu thư nọ đã đem lòng yêu mến y rồi từ đó ngày ngày tiếp cận y muốn trao thân gửi phận cho y nhưng mà y thật sự không có chút tình cảm nào với Tần tiểu thư nên đã năm lần bảy lượt từ chối rất thẳng thừng, y nói thật, y chưa bao giờ động lòng với Tần tiểu thư cả.
Diệu Thích Khanh yên lặng nhìn y, cẩn thận quan sát sắc mặt y, biết y không nói dối thì cười cười, xoa xoa đầu y, nói “Được rồi, ca ca tin đệ nhưng đệ phải cẩn thận với vị Tần tiểu thư này đó, những việc làm dạo gần đây của đệ tốt nhất là nên cẩn thận thay đổi hướng đi, vị Tần tiểu thư kia hình như có thể biết trước được chuyện tương lai đấy”.
“Biết trước chuyện tương lai?!” Tôn Thiếu Du ngạc nhiên hỏi lại.
Trên đời lại có chuyện thần kỳ vậy sao?! Nghe thật khó tin mà.
Một trong những người hầu thân cận của Diệu Thích Khanh lên tiếng “Tôn thái sư ngài không biết đâu, vị Tần tiểu thư này tài giỏi lắm đấy, ba lần tướng quân nhà bọn ta xém chút là rơi vào bẫy của quân địch, vị Tần tiểu thư này đã kịp thời xuất hiện rồi ra tay giải cứu bọn ta nhưng điều đáng nói là trong một lần quân địch muốn phóng hỏa đốt trại của chúng ta giữa đêm, vị Tần tiểu thư này có vẻ đã đoán trước được nên đã bảo một tên dắt ngựa chuẩn bị thật nhiều nước để dập lửa, hai lần còn lại cũng như vậy đó, ngài nói xem có trùng hợp không?”.
Tất nhiên là sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy rồi, chỉ cần suy nghĩ một chút thì đã cảm thấy việc này có vấn đề đó.
Nghe đến câu xém chút rơi vào bẫy của quân địch, Tôn Thiếu Du lập tức quay sang nhìn Diệu Thích Khanh, lo lắng hỏi “Huynh có bị thương chổ nào không còn những người khác thì sao, có ai bị thương gì không?”.
Diệu Thích Khanh dịu dàng đáp “Ta không bị thương gì cả nhưng có vài huynh đệ của ta thì bị thương khá nặng vẫn còn phải quấn băng nghỉ ngơi trong lều ngoài biên ải”.
Nghĩ đến đây hắn liền cảm thấy khó chịu, nếu vị Tần tiểu thư kia biết trước được mọi chuyện như thế thì tại sao trước khi quân địch sắp đặt bẫy họ thành công, Tần tiểu thư lại không lên tiếng cảnh báo họ mà phải đợi đến khi mọi chuyện đã xảy ra, huynh đệ của hắn bị thương thì mới ra tay cứu giúp.
Nhìn sơ thôi hắn biết nguyên nhân vì sao rồi, là vì Tần tiểu thư kia muốn lập công cho hắn xem, nếu mọi chuyện không xảy ra thì làm sao mà lập công được, vị Tần tiểu thư này quá mức mưu mô rồi.
Nghĩ đến đây hắn lại nói “Được rồi, mau đi khỏi đây thôi, Trần Ý ngươi ở lại đây tiếp tục theo dõi vị Tần tiểu thư kia, có gì nhớ thông báo cho ta biết, Trần Dạng ngươi đi theo ta”.
Trần Ý cùng Trần Dạng nghe xong lập tức cúi đầu, nói vâng một tiếng.
Tôn Thiếu Du bên cạnh thấy DiệuThích Khanh sắp đi thì lập tức nắm lấy tay áo hắn, kéo kéo hỏi “Ca ca, khi nào chúng ta lại gập nhau vậy?”.
Đã gần một năm rồi, bọn họ đã xa nhau gần một năm rồi đó, bây giờ họ chỉ mới gập nhau được một lát thì đã phải chia xa nữa rồi, y có chút không nỡ đó.
Diệu Thích Khanh biết y không nỡ xa mình nên dịu dàng nói “Đệ yên tâm, chỉ vài ngày nữa là chúng ta sẽ lại gập nhau thôi, đệ chờ ta nhé”.
“Ừm” Tôn Thiếu Du mắt đỏ hoe, gật gật đầu.
Trần Ý, Trần Dạng “…”.
Cơm cún này bọn ta từ chối ăn được không.
Hai ngày sau đó, tin tức đại tướng quân Diệu Thích Khanh chiến thắng trở về từ biên ải đã lan truyền khắp kinh thành.
Hoàng đế Triệu Chinh vui mừng khôn tả, triệu tập tất cả quần thần trong triều đi đến chính điện cùng nhau nghênh đón đại tướng quân Diệu Thích Khanh trở về.
Tuy vậy bách tính trong kinh thành thì lại không như thế, ngày mà đại tướng quân Diệu Thích Khanh trở về, nhà nhà ai nấy đều đống cửa, lối đi vốn thường đông nghẹt người lại vắng vẻ không còn một ai.
Chuyện này cũng không khó hiểu lắm đâu, đều là do Diệu Thích Khanh cả thôi.
Hắn ở bên ngoài đã từng gây ra rất nhiều chuyện xấu xa khiến ai nấy đều phải dè biểu, khinh thường, hắn ăn chơi trác táng, hắn gập già đánh già, gập trẻ đánh trẻ, chà đạp lên tất cả những bách tính hiền lành yếu ớt mà đi, hắn mê đắm nữ sắt, đã từng vì một vị cô nương xinh đẹp mà đánh chết nhiều người, hắn từng đốt nhà một vị thanh quan trong triều chỉ vì người nọ vạch tội hắn trước mặt hoàng đế, hắn ỷ mình có quyền có thế nên đã làm rất nhiều chuyện xấu xa, ác độc, không ai là không căm ghét hắn cả.
…
Tôn Thiếu Du chậm rãi bước vào trong kiệu lớn, vừa vào đã thấy Tôn Mục, đệ đệ nhà mình đang e sợ giấu gì đó sau lưng nên nghi hoặc hỏi "Đệ vừa giấu cái gì vậy”.
Y biết tính của đệ đệ mình, nếu không phải là thứ gì đó đáng xấu hổ hắn sẽ tuyệt đối không che giấu như vậy đâu.
“Không…không có gì đâu đại ca” Mặt Tôn Mục tái xanh, lắp bắp trả lời.
Sau hôm nay đại ca nhà hắn lại ra sớm như vậy chứ, bây giờ phải làm sao bây giờ.
Thấy sắc mặt đầy e sợ của Tôn Mục, Tôn Thiếu Du không có ý làm khó hắn thêm chỉ thở dài rồi nói “Thôi…đệ không cần sợ đâu, thứ đệ giấu không cho ta biết cũng được, chỉ cần nó chẳng phải thứ gì xấu xa thôi”.
Ai ngờ đâu khi y vừa nói xong, Tôn Mục đã đưa thứ mà hắn giấu sau lưng ra cho y xem, nói “Đây đại ca, đây cũng không phải thứ gì xấu xa cả đâu, nó chỉ là…chỉ là một thoại bản kể về chuyện tình của Yên Chi cô nương và Diệu ca ca của chúng ta thôi”.
Hắn giấu nó đi không phải do sợ Tôn Thiếu Du sẽ trách phạt mình mà là vì hắn sợ Tôn Thiếu Du sẽ vì những câu từ được viết trong thoại bản này mà buồn bã, khó chịu.
Nghe Tôn Mục nói vậy, lòng ngực Tôn Thiếu Du có hơi nhói.
Y không do dự gì, mở ngay cuốn thoại bản ra bắt đầu đọc.
Đúng như những lời Tôn Mục đã nói, bên trong thoại bản miêu tả tình cảm giữa Yên Chi cô nương và Diệu Thích Khanh, bên trong kể rằng Yên Chi cô nương sống ở gần biên ải, vào một ngày nàng không cẩn thận đi lạc vào chiến trường nơi quân của nước họ và quân của địch đang giao chiến xém chút nữa là mất mạng nhưng may mắn đã được Diệu Thích Khanh cứu mạng, họ từ đó ngày ngày chung đụng thân cận, nàng còn vì Diệu Thích Khanh mà lao vào biển lửa tận ba lần, Diệu Thích Khanh cũng cứu mạng nàng thêm hai lần nữa, tình cảm của bọn họ cứ vậy mà lớn dần lớn dần, sau đó nhờ sự giúp đỡ của Yên Chi cô nương mà Diệu Thích Khanh đã thắng trận, trước khi về lại kinh thành Diệu Thích Khanh đã cùng Yên Chi cô nương thề ước trăm năm, thế nhưng sau khi trở về kinh thành Diệu Thích Khanh lại bị thái sư Tôn Thiếu Du câu dẫn mà quên mất tình xưa nghĩa cũ, Yên Chi cô nương vì không muốn để thua Tôn Thiếu Du nên đã đi đến kinh thành, tự bán thân làm kỹ nữ nhằm gập lại người xưa…".
Một câu chuyện hết sức cảm động lòng người.
Tôn Thiếu Du đọc xong quyển thoại bản thì sắc mặt lập tức trở nên thật khó coi.
“Đại ca, huynh có biết ai là người đã viết cái thoại bản chết tiệt này hay không, chính là Yên Chi đó đấy, đúng là không biết nhục mà, Diệu ca ca nhà chúng và huynh đã bên nhau từ khi còn rất nhỏ mà, làm gì Diệu ca ca lại đi thích người khác được chứ”.
Từ khi còn rất nhỏ, hắn đã thấy Diệu Thích Khanh và Tôn Thiếu Du dính nhau như hình với bóng, tình cảm của họ ai ai cũng nhìn ra được, Yên Chi cô nương gì đó từ đâu tới đột nhiên xuất hiện giành tình cảm của đại ca nhà hắn là sao đây chứ, còn mặt dày bảo đại ca nhà hắn tranh giành Diệu Thích Khanh của nàng ta, đúng là nực cười mà.
“A Mục, đừng nói bậy, ta và ca ca chẳng có gì cả đâu” Tôn Thiếu Du nói.
Tôn Mục nghe vậy, có hơi không phục mà đáp vâng một tiếng.
Lòng hắn lại khẻ nói.
Đại ca đang dối lòng.