Trên đường phố đông nghẹt người qua lại, tiếng người người trò chuyện rao hàng cứ đan xen vào nhau vừa ồn ào lại vừa náo nhiệt làm sao.
Trong số những người đi trên đường có ba vị nam nhân nhìn rất nổi bật, ba người này có dáng người cao lớn hơn hẳn so với những người đi trên đường, y phục mà họ đang mặc cũng rất khác biệt so với y phục của đất nước này, đặt biệt hơn là gương mặt của ba nam nhân này đều được che lại bằng một cái mặt nạ hình mặt mèo.
“Đại ca, kia phải người Miêu không?” Đệ đệ Tôn Thiếu Du, Tôn Mục đứng ở xa xa nhìn ba nam nhân kia nhỏ giọng, dè dặt hỏi.
Người Miêu là tộc người sống gần biên giới của đất nước họ, tính cách của tộc người này rất hung hăng, thô bạo nên luôn đối đầu với đất nước của họ, nếu người Miêu mà xuất hiện ở đây phải gọi là một chuyện rất kỳ lạ đó nhưng mà điều đáng nói ở đây chính là y phục và mặt nạ kia của ba người kia đều là của người Miêu mà.
Tôn Thiếu Du yên lặng đánh giá ba nam nhân cao lớn kia một lát rồi đáp “Phải mà cũng không phải”.
Tôn Mục nghe vậy khó hiểu nhìn đại ca của mình, hỏi lại “Đại ca, huynh đang nói gì vậy?”.
Gì mà phải nhưng cũng không phải chứ, nghe không hiểu gì cả.
Lúc này ba nam nhân đeo mặt nạ kia bắt đầu bước vào một tửu lâu đang tấp nập người ra vào, Tôn Thiếu Du nhìn theo ba người họ, không trả lời Tôn Mục mà chậm rãi nói “Đi thôi, đi nghe hát nào”.
Tôn Mục “Hả?!”.
Tửu lâu Vạn Xuân là một tửu lâu nổi tiếng nằm ở phía đông của kinh thành, nơi này không chỉ nổi tiếng nhờ rượu ngon, thức ăn ngon mà còn nổi tiếng về các kỹ nữ đặt biệt chỉ bán nghệ chứ không bán thân, mỗi ngày ba buổi sáng trưa chiều đều sẽ có một vài kỹ nữ xinh đẹp đàn hát, múa ca trên đài cao nằm ở giữa tửu lâu, tuy gọi là kỹ nữ nhưng những nữ nhân của nơi này không lẳng lơ quyến rũ nam nhân, không ăn mặc hở hang mời gọi nam nhân, bọn họ có khi còn sạch sẽ hơn cả một vài nữ nhân bình thường bên ngoài, chỉ khác ở chổ tửu lâu Vạn Xuân trước khi vốn là một thanh lâu nên những nữ nhân ở đây mới bị gán cho cái mác kỹ nữ.
Bên trong tửu lâu Vạn Xuân hiện tại có rất đông người đang ra vào, Tôn Thiếu Du đi lẫn trong đám người cố gắng đuổi theo bóng dáng ba nam nhân đeo mặt nạ kia, đệ đệ Tôn Mục của y đuổi theo sau khó hiểu mà gọi “Đại ca, rốt cuộc huynh đang muốn làm gì thế?”.
Tôn Thiếu Du đại ca của hắn là một người chỉ biết đọc sách thánh hiền, lo lắng cho dân chúng, làm việc cho hoàng đế, đối với y mà nói chuyện đi vào một tửu lâu đã từng là thanh lâu nơi ong ong, bướm bướm như thế này là một chuyện hết sức kỳ lạ.
Tôn Thiếu Du không đáp lời đệ đệ, mãi dán chặt mắt vào ba nam nhân đi ở phía trước về tiến bước.
Trong tửu lâu thật sự có rất đông người ra vào, lúc này có vài người cao lớn bước ở trước mặt Tôn Thiếu Du vô tình che đi ba nam nhân đeo mặt nạ kia, lúc những người cao lớn kia rời tầm nhìn của y thì bóng dáng của ba nam nhân kia cũng biến mất không thấy đâu.
Nhận thấy được điều này, đôi mắt y dần đỏ hoe như thể sắp khóc đến nơi, trong miệng yếu ớt mà gọi nhỏ một tiếng “Ca ca”.
Hơn mười mấy năm về trước, phụ thân của y, kiêu kỵ đại tướng quân Tôn Kỳ trên đường trở về sau một lần đánh đuổi người Miêu ra khỏi đất nước của họ đã vô tình nhặt được một đứa trẻ sơ sinh, cảm thấy đứa trẻ đó có duyên với mình nên ông đã nhận đứa trẻ đó làm nghĩa tử và dậy hắn võ công, hắn lớn hơn y ba tuổi, tính cách lại khá trầm ổn, ít nói, trí óc lại thông minh hơn người, đối sử với y cũng rất tốt, lúc còn nhỏ y vẫn thường gọi hắn hai tiếng ca ca.
Tôn Mục đuổi theo y ở phía sau bất lực mà gọi tên y nhưng y vẫn không động đậy gì.
Lúc này có vài người cao lớn đi ngang qua Tôn Mục khiến tầm nhìn của hắn bị che đi một lát, chỉ một lát thôi mà khi hắn nhìn lại đã phát hiện đại ca Tôn Thiếu Du của hắn vậy mà không thấy đâu nữa rồi.
Lúc này, Tôn Thiếu Du đang ôm chặc lấy người vừa kéo mình vào một căn phòng trong tửu lâu, ôm thật chặt, thật chặc, vừa ôm y còn cố tình cọ cọ mặt vào lòng ngực người nọ, nhỏ giọng nói “Ca ca, đệ nhớ huynh”.
Người bị y ôm lấy tháo mặt nạ che mặt mình ra, xoa xoa đầu y, dịu dàng an ủi “Ngoan, ca ca đã về với đệ rồi mà”.
“Tướng quân à, không phải lúc nãy người còn bảo là mặc kệ y đuổi theo sao, sao bây giờ lại kéo y vào đây luôn rồi”.
Một trong hai người còn lại cũng bắt đầu tháo mặt nạ ra, tò mò hỏi.
Lúc nãy khi còn đi bên ngoài, bọn họ đã phát hiện ra Tôn Thiếu Du và đệ đệ của y đi theo họ rồi, lúc đó tướng quân nhà hắn còn bảo mặc kệ y, bây giờ sao lại…
Nam nhân đeo mặt nạ còn lại lúc này cũng đã tháo mặt nạ ra, hắn thông minh hơn hẳn tên ngốc còn lại nên rất nhanh bịt miệng tên ngốc ấy lại rồi nhanh chóng kéo qua một bên, nhỏ giọng thì thầm mấy câu.
Đùa à, Tôn Thiếu Du mà khóc thì tướng quân nhà bọ làm sao chịu nổi chứ, mặc kệ y cái nồi gì.
Ba người bọn họ đều không phải người Miêu gì cả nhưng thân phận thật sự của họ cũng không hề bình thường, hai người là hai người hầu thân cận của vị còn lại, mà vị còn lại kia lại có thân phận vô cùng đặt biệt, không ai khác người nọ chính là đại tướng quân quyền cao chức trọng của đương triều, Diệu Thích Khanh.
“Ca ca, không phải ca ca đã gởi tin về nói là ba ngày nữa mới trở về sao, tại sao bây giờ ca ca lại về sớm lại còn mặc y phục của người Miêu nữa, có chuyện gì sao ạ?” Tôn Thiếu Du vẫn ôm chặc lấy Diệu Thích Khanh như cũ, ngước đầu lên tò mò hỏi.
Diệu Thích Khanh ra vẻ bí ẩn mà đáp “Ta về đây sớm là vì có vài chuyện cần âm thầm giải quyết mà không để ai có thể nghi ngờ và còn muốn tránh né một người”.
“Ca ca muốn tránh né ai vậy?” Tôn Thiếu Du hơi buồn buồn, hỏi.
Bọn họ, một người là đại tướng quân, một người là thái sư, chức vụ khác nhau nên có nhiều chuyện cũng rất khác nhau cho nên y chưa từng tò mò hỏi chuyện của hắn nhưng mà câu cuối mà hắn nói kia ‘hắn muốn tránh né một người’ người đó y lo rằng chính là mình cho nên y mới muốn hỏi.
Diệu Thích Khanh bí ẩn nói “Chúng ta xem hát đã rồi ta sẽ nói cho đệ biết ta đang tránh né ai”.
Tôn Thiếu Du vẫn còn khá nghi ngờ nhưng vẫn ngoan ngoãn nói vâng ạ một tiếng.
Diệu Thích Khanh và hai người còn lại trong phòng nhẹ nhàng đeo lại mặt nạ lên mặt, trao đổi với nhau vài chuyện rồi mở cửa sổ phòng ra, bên ngoài cửa sổ căn phòng của bọn họ chính là đài cao nơi các kỹ nữ ở đây sẽ ca múa, đàn hát, trên đài cao hiện tại đang có một cô nương vô cùng xinh đẹp đang ngồi ôm tỳ bà, vừa gảy đàn vừa hát, giọng hát của nàng thanh thoát nhẹ nhàng tựa như tiếng chim đang hót, kỹ thuật gảy đàn của nàng cũng vô cùng điêu luyện.
Dung nhan tuyệt sắc, tài nghệ hơn người của nàng dường như đã làm tất cả những ai có mặt tại đó si mê trừ bốn người Tôn Thiếu Du đang đứng trong phòng ở trên lầu nhìn xuống ra.
Người bất ngờ nhất khi nhìn thấy vị cô nương này chính là Tôn Thiếu Du, y quay sang nhìn Diệu Thích Khanh, gần như không tin được mà hỏi “Đó không phải đại tiểu thư nhà Tần phủ sau, sao lại đến đây làm kỹ nữ rồi”.
Tuy nói kỹ nữ ở Vạn Xuân lâu rất sạch sẽ nhưng có tiểu thư con nhà quyền quý nào lại muốn mang danh kỹ nữ đâu, Tần phủ cũng không phải đang gập khó khăn chuyện gì nên đâu đến nỗi đại tiểu thư nhà Tần phủ phải vào đây làm kỹ nữ chứ.
Một trong hai người hầu thân cận của Diệu Thích Khanh đáp thay “Là nàng ta tự bán mình vào đây đó, tướng quân có phái bọn ta ra ngoài điều tra, chúng ta đã điều tra ra được, vào một tháng trước vị Tần tiểu thư này vô ý ngã xuống giếng, lúc tỉnh lại đã thay đổi thành một con người khác, sau khi tỉnh lại được vài ngày vị Tần tiểu thư này đã chạy thẳng ra biên ải rồi không rõ là vô tình hay cố ý mà bị thương rồi được tướng quân của bọn ta cứu tận ba lần, đã vậy còn cứu tướng quân nhà bọn ta tận ba lần trong tình trạng vô cùng trùng hợp sau đó lại mất tích một cách bí ẩn, tướng quân đã sai bọn ta theo bí mật dõi vị Tần tiểu thư này rồi phát hiện nàng ta vậy mà lại cải trang rồi tự bán mình vào đây, nơi mà tướng quân vẫn thường dùng để bàn bạc chính sự cùng vài vị bằng hữu, ngài nói xem có trùng hợp không chứ”.