Diệp Trường Vinh biết người tài giỏi sẽ có hơi ngang tàng, ông vội nói: “Vậy thì cảm ơn ông quá, không cho chúng gọi ông là sư phụ, vậy gọi gì đây?”
“Vẫn nên gọi tôi là đạo trưởng đi.”
Diệp Đông Diệp Nam nghe nói có thể theo đạo trưởng học võ, nhìn thấy ba nháy mắt với chúng, vội cảm ơn đạo trưởng: “Cảm ơn ông đạo trưởng!”
Diệp Hoan gọi sư phụ, các em trai gọi ông, vai vế loạn lên hết. Nhưng đạo trưởng vốn tùy hứng, không so đo những điểm này, chỉ là Diệp Hoan nghe hơi khó chịu, nhưng cô cảm thấy có lẽ tuổi của sư phụ không nhỏ, nếu không phải cô bái sư, chắc chắn cũng gọi là ông, thế là không xoắn xuýt trong vấn đề xưng hô của các em trai nữa.
Sau khi Lý Vệ Hoa nấu cơm xong, cả nhà cùng Kỷ sư phụ ăn cơm. Hai vợ chồng cho ba đứa con ngủ trưa, bảo đạo trưởng cũng nghỉ ngơi một lúc, đạo trưởng nói ông ấy không có thói quen ngủ trưa, họ liền nói chuyện cùng đạo trưởng.
Sau khi Lâm Nghi Song nhà bên dẫn hai đứa con về, rất nhanh Kỷ Chấn Hoa cũng tan làm về nhà. Sau đó bà ấy và các con nói chuyện gặp được đạo trưởng kỳ quái ở nhà bên. Họ nói đạo trưởng nằng nặc nhận Diệp Hoan làm đồ đệ, buổi sáng còn dạy cho chúng luyện chữ.
Kỷ Chấn Hoa lập tức nhớ tới ông chú thường được ba ông ấy nhắc tới. Chú nhỏ của ba ông ấy, ông ấy nên gọi là ông chú mới đúng. Sở dĩ Kỷ Chấn Hoa nhớ tới vị ông chú trong truyền thuyết đó là vì vợ nhắc tới đạo sĩ, mà ông chú của ông ấy chính là đạo sĩ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT