Sau đó Diệp Nam chạy tới: “Giải tán, giải tán! Có khát không? Mau mau về nhà uống nước đi!”

Hai cậu nhóc nói chuyện khí thế, cũng không bình thường, còn rất ra dáng, nói chuyện như một đại ca, chỉ là vóc người quá nhỏ nên có vẻ khôi hài.

Diệp Hoan đoán, những câu nói và tư thế này đều học được trên ti vi. Cô nhìn hai em trai kêu bạn gọi bè mà cảm thấy vô cùng buồn cười.

Ha ha, thật là mắc cười, sau khi Diệp Hoan lớn lên cũng không nhớ lúc còn bé hai em trai nói chuyện mắc cười như vậy. Cô chỉ nhớ rõ khi còn bé hai em trai là người thích trẻ con, thường xuyên dẫn một đám đứa nhỏ làm trời làm đất, không ít lần gây sự, không ít lần bị cha mẹ răn dạy.

Ba chị em đội mặt trời đi về nhà, Diệp Đông và Diệp Nam chơi mệt rồi giống như quả cả phơi sương, bị phơi tới ỉu xìu.

Đang lúc này, bỗng nhiên từ đằng xa truyền tới âm thanh ngân dài: “Bán kem đây, bán kem đây…”

Diệp Đông và Diệp Nam vừa nghe bán kem, thoáng cái tinh thần tỉnh táo.

Đặc biệt là Diệp Nam, con ngươi đảo một vòng, quay đầu lấy lòng hỏi Diệp Hoan: “Hoan Hoan, chị có khát không, có muốn ăn kem hay không?”

Sau khi Diệp Hoan dung hợp với linh hồn hậu thế, đương nhiên hiểu rõ Diệp Nam đang mưu ma chước quỷ, nhất định là sợ mẹ không đồng ý cho cậu nhóc mua kem nên muốn mình xin mẹ mua.

Cũng không phải mẹ Diệp cưng chiều Diệp Hoan, cho dù mẹ Diệp có thương yêu Diệp Hoan đi nữa thì cũng có mức độ, sẽ không mặc cho Diệp Hoan ăn mười cây kem hỏng bụng. So ra, Diệp Hoan làm con gái, ở trước mặt cha mẹ vẫn được cưng chiều hơn Diệp Đông và Diệp Nam.

Hai nhóc thỉnh thoảng muốn ăn kem, chỉ có khi Diệp Hoan mở miệng với mẹ Diệp thì tỷ lệ thành công mới có thể lớn hơn chút. Bởi vậy, bình thường Diệp Đông và Diệp Nam muốn ăn đồ ăn vặt gì đều sẽ để Diệp Hoan mở miệng xin.

Tuy rằng Diệp Hoan tinh tường biết Nam Nam có hiềm nghi "lợi dụng" cô, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Đông Đông và Nam Nam tha thiết mong chờ, Diệp Hoan không do dự mà đồng ý luôn, “Về nhà chị sẽ hỏi mẹ có cho mua kem không.”

Diệp Đông và Diệp Nam thấy chị đồng ý, trăm miệng một lời nói: “Hoan Hoan tốt nhất!”

Ba chị em không chạy quá xa, chỉ chớp mắt đã đến nhà.

Mẹ Diệp tên Lý Vệ Hoa, nhà mẹ đẻ bà chính là người địa phương ở trấn. Nhớ năm đó Lý Vệ Hoa là "hoa khôi trấn" xa gần nghe tên, cha Diệp Hoan – Diệp Trường Vinh bỏ ra rất nhiều công sức, dựa vào "da mặt dày" và thành ý mới lấy bà về nhà được.

Lý Vệ Hoa là kế toán của xưởng kính gần đấy. Buổi trưa tới giờ tan tầm, sau khi trở về còn phải nấu cơm thật nhanh, hầu hạ chồng con ăn cơm. Bởi vì Diệp Trường Vinh là cảnh sát, phần lớn thời gian đều là xử lý chuyện vặt vãnh của dân chúng, có lúc sẽ rất bận, bận rộn đến giờ cơm cũng không về nhà.

Vì thế chuyện chăm sóc con cái bình thường đều rơi lên người Lý Vệ Hoa.

Lúc Lý Vệ Hoa đi, hầu như cũng là nuôi thả con cái. Đương nhiên, bà không hoàn toàn yên tâm, còn nhờ vả nhà mẹ đẻ chăm sóc bọn nhỏ. Ba nhóc sinh ba đều sáu tuổi, chỉ cần ăn no là tự biết chơi, không cần thời chăm coi từng giây từng phút. Lý Vệ Hoa còn buộc dây đỏ cho chìa khóa trong nhà, giao cho Diệp Hoan đeo trên cổ, nếu muốn về nhà thì bất cứ lúc nào cũng có thể về. Nếu như con trẻ đói bụng, có thể đến nhà bà ngoại ăn, cũng có thể về nhà ăn mấy món đơn giản.

Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa đã dặn dò ba nhóc con, nếu như gặp phải việc gấp, có thể tới nhà bà ngoại tìm người giải quyết, cũng có thể đến đồn tìm cha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play