Bởi vì mùa hè trời tối muộn, phải tới cỡ tám giờ mới tối không nhìn thấy gì, Diệp Hoan không hỏi mẹ lấy đèn pin.
Thời này đèn pin cũng là vật phẩm trân quý không nỡ lãng phí, bình thường người lớn sẽ không cho trẻ con dùng.
Mấy đứa trẻ vây quanh cây lớn, Diệp Đông và Diệp Nam khoe khoang chúng biết nhiều, lần lượt kể cho anh nhỏ ổ như thế nào giống ổ mà ve sẽ chui ra.
Diệp Đông còn cầm một cái xẻng nhỏ, ai tìm được ổ thì người đó đào. Thi thoảng tốn một mớ sức mới có thể đào ve ra. Sau khi bắt được bỏ vào trong lọ, quay về ướp lên, đề phòng qua đêm thoát vỏ.
Cô bé Trân Trân vây quanh Diệp Hoan, nhìn cô tới đâu đào sẽ đi theo tới đó, chỉ cần Diệp Hoan đào được một con ve, cô ấy sẽ vui vẻ vỗ tay. Nhưng nhìn thấy ve giương nanh múa vuốt, Trân Trân lo lắng hỏi: “Hoan Hoan, con này trông rất đáng sợ, thật sự ăn được sao?”
Diệp Hoan: “Đợi mẹ chị chiên rồi em nếm thử, rất ngon.”
Đương nhiên còn phải xem khẩu vị cá nhân, có người thích ăn, có người không thích ăn. Bình thường người lớn đều cảm thấy thứ này trời sinh trời nuôi, sạch sẽ, ăn vào có tư vị đặc biệt, còn có rất nhiều trẻ con nhìn thấy ve được chiên lên liền sợ hãi, không dám ăn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play