Chương 4: Thạch

 Năm, Yến Thương

Tôi thu thập được tin tức rằng đêm nay Đại sư huynh sẽ tập hợp nhân lực để hành động, là tập kích trong đêm với quy mô lớn. Tôi e sợ sư phụ xảy ra chuyện gì, suốt đêm liền vội vàng chạy về Triêu Vụ Sơn. Nhưng nhìn thấy lại chính là môt cảnh tượng thảm thiết như vậy. Dạ Nương bị kiếm xuyên qua, cắm ở trên tường. Sư huynh ngã trên mặt đất, không ngừng cầu xin tha thứ. Sư phụ không còn bộ dáng Phong Thần tự tại như xưa, mà hai mắt đỏ ngầu, áo trắng loang lổ, mang theo kiếm giống như quỷ Tu La.

“Khi sư diệt tổ, giết!”

“Bất nhân bất nghĩa, giết!”

“Phản bội sư môn, giết!”

“Giết hại đồng môn, giết!”

......…

Mỗi lần hét lên chữ "giết", người liền hung hăng đâm xuống một kiếm. Liên tiếp hơn mười cái, Đại sư huynh cả người đều là lỗ thủng và máu, không ngừng run rẩy, cuối cùng đã bị sư phụ vươn tay chém rơi đầu.

Tôi lúc ấy cả người đều choáng váng một trận, chỉ có một ý niệm trong đầu là, sư phụ điên rồi.

Mấy nơi yếu huyệt trên người sư phụ đều cắm ngân châm, mặc dù có thể kích phát ra tất cả sức mạnh trong người, lập tức có thể nâng cao nội lực trong người gấp mấy lần, nhưng mà nếu không ngăn lại, thì sẽ chết ngay lập tức.

Tôi hô lên một tiếng "sư phụ", xông lên phía trước, mà khi nhìn thấy ngân châm và người một thân áo trắng đã nhuộm toàn màu đỏ đến kinh tâm động phách, thì tôi lại không thể nào xuống tay. Người cả đời từ bi, trên tay cũng không dính máu, lại như thế nào mà phẫn nộ và bi thống đến nỗi để cho người phải dùng cách như vậy để thanh lý môn hộ?

Người làm như không thấy tôi, lập tức đi đến chỗ Dạ Nương, nhẹ nhàng rút kiếm ra, thật cẩn thận đem Dạ Nương ôm vào trong ngực, nhỏ giọng kêu lên: “Xương Bồ…….”

.

.

.

Tôi đầu váng mắt hoa, trong phút chốc đã hiểu ra tất cả.

Nhìn thấy sư phụ ôm Xương Bồ, lung lay lảo đảo đi ra ngoài. Tôi chỉ có thể che miệng, thẳng đường đi theo, hầu như đã khóc thành tiếng.

Sư phụ đi từng bước một, hướng về Mạn Hoa Đình, ánh mắt đã trống rỗng vô hồn, chỉ có lặng lẽ gọi tên sư muội.

.

.

.

Đây là đoạn đường dài nhất mà trong kiếp này tôi đi qua, rốt cuộc, cũng nghe thấy tiếng gầm rú của thác nước, Mạn Hoa Đình đã cách đó không xa. Nhưng mà thể lực của sư phụ đã đến cực hạn, cuối cùng ngã xuống dưới tàng cây lê ở gần Mạn Hoa Đình, ôm lấy sư muội, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Tôi quỳ gối dưới tàng cây khóc rống. Tôi tìm năm năm, mà sự thật lại như vậy, kết quả cuối cùng lại như thế này.

**************************

Một tháng sau, tôi kế nhiệm chức chưởng môn của Triêu Vụ Sơn. Đứng ở trong Mạn Hoa Đình, tôi đem tro cốt của sư phụ và sư muội rải xuống thác nước chảy vào hàn đàm. Trong lòng bàn tay có hai viên đá Nghiệm Sinh mượt mà bóng loáng, được tôi dùng nội lực khảm thật sâu vào đôi mắt của Huyền Điểu trên mái đình.

Từ nay về sau, hai người ngày ngày có thể ngắm nhìn ra xa từ Triêu Vụ Sơn, không bao giờ… ra đi nữa.

Tôi xoay người, mang theo một thân sương sớm có vương những cánh hoa lê, phất tay áo rời đi.

*** - HẾT - ***

-------------------------------

*Vũ Nhi: Hắn hứa sẽ bảo vệ nàng, không muốn nàng khổ, không muốn nàng đau, nhưng mà ích kỷ của hắn lại tra tấn nàng nhiều năm như vậy.

Hắn không xứng đáng ôm thi thể của nàng, chết ở bên nàng, thật sự.

Mình nghĩ vì hắn yêu nàng nên năm đó không thể xuống tay, mới giao tính mạng của nàng cho Vũ Văn Hạo kết thúc.

Hắn vì thanh danh, vì môn phái, vì tiếng tăm của mình mà ruồng bỏ nàng. Đừng nói vì thân phận sư đồ loạn luân, trời không dung, đất không tha.

Hắn chỉ là một con người tầm thường đến vậy. Có lẽ, giết nàng là cách làm hợp lý nhất của hắn, cũng là kết thúc gọn gàng nhất. Hắn nói mình không hối hận, một nửa là vì nàng chết rồi sẽ không phải tiếp tục đau khổ, một nửa là vì hắn có thể tiếp tục lý tưởng thanh tu của mình. Làm chưởng môn cũng được, không làm cũng được, hắn dùng cả đời để thanh tu.

Thanh tu? Mỉa mai không ngớt, Đỗ Trọng ơi Đỗ Trọng, một cách thành toàn cho cả hai đến hoàn hảo.

Mà tự hỏi, được chết ở bên nàng, hắn làm sao xứng đáng?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play