Chương 3: Thạch
Bốn, Xương Bồ
Đan Tham nói với tôi là, phương pháp tốt nhất để trả thù một người chính là làm cho hắn thống khổ rồi mới giết chết hắn, như vậy vừa thỏa mãn vừa dễ dàng. Sau đó có thể dứt bỏ tất cả, một lần nữa bắt đầu một cuộc sống mới.
Tôi lúc ấy nghe xong chỉ biết lắc đầu, một loại thù hận thâm sâu đến nỗi chỉ muốn cho đối phương chết đi, lại thật sự có thể dễ dàng quên mất, để sau đó bắt đầu lại một lần nữa sao?
Tôi ở trên Triêu Vụ Sơn này, không có nghĩ đến việc còn sống mà rời đi.
Đan Tham cười tôi khờ khạo, nhưng mà loại người ngốc như tôi, hắn ta lại gặp nhiều lắm. Vào thời điểm hắn gặp một con sói trắng đang tha thi thể của tôi từ trên vách núi xuống, hắn cũng chỉ nói một câu: “Chỉ cho phép ăn thân thể, đầu để lại cho ta.”
Nhưng mà con sói trắng đó lại không ăn thịt tôi, bởi vì rất nhiều năm trước khi cùng với Đỗ Trọng đến Thiên Sơn, tôi đã gặp nó. Lúc đó nó bị rơi xuống trọng thương, đói bụng đến nỗi chỉ còn da bọc xương, tôi đã cầu xin Đỗ Trọng cứu nó đi lên.
Đáng tiếc, thú vật đều có nghĩa, mà con người lại vô tình.
Tôi vào lúc được Đan Tham cứu tỉnh, trong lòng lại không hề cảm kích hắn. Vậy mà hắn còn dạy tôi, khi một người sống không nổi, sẽ học được cách hận thù.
Tôi cầu xin Đan Tham ba món đồ: Một là cỏ Thoa Triền, hai là độc Kỳ Lân, ba là thuốc chết giả. Hai thứ đầu tiên là tôi chuẩn bị để đối phó với Đỗ Trọng, còn cái thứ ba là để cho chính mình uống. Bởi vì vẫn còn Đá Nghiệm Sinh, cho nên muốn để cho Đỗ Trọng tin rằng tôi đã chết.
Đan Tham muốn tôi làm nha hoàn cho hắn ba năm để trở ơn cứu mạng của hắn. Sau đó lấy khuôn mặt thật của tôi để đổi lại ba loại thuốc kia.
Tôi đã đồng ý.
Đan Tham là dược sư tốt nhất trên đời, và cũng là họa sỹ giỏi nhất.
Đỗ Trọng thích vẽ tranh cảnh, Đan Tham lại thích vẽ mặt người.
Tôi không biết hắn muốn khuôn mặt đã bị vỡ nát vì ngã từ trên vách núi xuống của mình thì có ích lợi gì, dù sao thì bộ dáng thế nào, đối với tôi cũng không hề quan trọng. Hắn thay đổi cho tôi một khuôn mặt khác còn diêm dúa, lẳng lơ và quyến rũ hơn, nói là khuôn mặt đó hắn đã chơi chán rồi.
.
.
.
Thời gian trôi qua, tôi thấy khuôn mặt trước kia của mình đã được chỉnh sửa lại rất tốt, thấy hắn treo ở trên tường, đôi mắt im lặng đến không ngờ như vậy, giống như là đang ngủ say bình thường mà thôi.
Đan Tham là một nam nhân diêm dúa lẳng lơ, đổi khuôn mặt như thay quần áo. Tôi chưa bao giờ biết diện mạo chân chính của hắn là gì. Hắn có đôi khi là nam nhân, có đôi khi là nữ nhân, mà ở bên hắn chỉ có đủ các con vật.
*****************************
Ba năm sau, tôi mang theo cỏ Thoa Triền và độc Kỳ Lân trở lại Triêu Vụ Sơn. Tôi tự hủy mặt của mình, giả câm giả điếc, hơn nữa lại còn không biết chữ. Bởi vì chỉ có như vậy mới càng có cơ hội tiếp cận Đỗ Trọng.
Cỏ Thoa Triền là một loại cây có mị dược, có thể bất tri bất giác phá hủy ý chí và tinh thần của một người. Mỗi một lần, tôi chỉ cho một chút vào trong chén trà của hắn. Quần áo của hắn cũng là dùng cỏ Thoa Triền ngâm vào nước mà giặt. Ngày qua ngày, hắn bắt đầu có những biến hóa rất nhỏ. Ban đêm thường xuyên gặp ác mộng mà bừng tỉnh, tính toán thời điểm chín muồi, tôi liền đi đến bên bờ suối mà giặt áo.
Tôi muốn để hắn chú ý đến mình, nhưng mà không để tiếp xúc trực tiếp nhiều được, hắn rất thông minh, tôi không nắm chắc ở trước mặt hắn sẽ không để lộ ra sơ hở hoặc là hận ý gì đó.
Muốn câu dẫn một nam nhân quả thật rất dễ dàng, nhưng mà đối tượng nếu là Đỗ Trọng thì không như vậy. Nếu không có cây Thoa Triền, tôi tuyệt đối không thể nào làm được đến bước này.
Tôi vốn là muốn là kéo dài thêm hai tháng nữa, để có vạn phần nắm chắc mà động thủ, nhưng mà nghe phong phanh tức tức là Đỗ Trọng muốn thoái vị để cho Yến Thương tiếp nhận chức vụ chưởng môn, Vũ Văn Hạo bất mãn muốn soán ngôi. Tôi sợ đêm dài lắm mộng, ngày mười lăm hôm nay, cũng chính là Hoa Xương Bồ chết được năm năm - lẻ ba tháng - tám ngày. Tôi đem độc Kỳ Lân và cỏ Thoa Triền đổ hết vào trong trà của Đỗ Trọng. Thừa dịp Yến Thương đi đến nước Thục, mặt khác môn quy không cho phép ai được tự ý lên núi quấy rầy, như vậy vào ban đêm thật là rất thích hợp.
*******************************
Đỗ Trọng không có phòng bị chút nào nên bị trúng độc, chuyện này cũng nằm trong dự định của tôi. Đan Tham điều chế độc dược, cho dù là thần tiên cũng không phát hiện ra, huống chi Đỗ Trọng hắn lại không phải là thần tiên.
Tôi dìu hắn nằm xuống phản, hắn mặc dù xuân dược đốt người, nhưng lại không thể vận công chống cự, trên trán bắt đầu chảy mồ hôi, nhưng ý thức lại rõ ràng tỉnh táo.
“Ai phái người tới đây?”
Tôi ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn thấy hắn nằm trên phản, lại nhìn ánh trắng ngoài cửa sổ đến ngẩn người.
“Không vì bất kỳ ai khác, chỉ vì chính ta.”
Tiếng nói của tôi như tơ lụa mê người, vô cùng xinh đẹp, cũng chính là âm thanh của chính tôi. Năm đó thanh quản của tôi bị một nhát kiếm mà tổn thương, Đan Tham đổi mặt, thuận tiện cũng đổi thanh quản của tôi đi.
Thái độ của Đỗ Trọng bình tĩnh, vẻ mặt không thay đổi, một thân áo trắng vẫn như băng tuyết, thần thánh cao xa, mà tôi lúc này lại mưu toan muốn vào vấy bẩn khinh nhờn hắn.
"Ta yêu ngươi, Đỗ Trọng, ta nghĩ muốn ngươi." Đây là lần đầu tiên tôi thổ lộ với hắn, lại không ngờ lại vào trong một hoàn cảnh thế này.
Hắn nhìn tôi, nhưng trong mắt thậm chí ngay cả một chút hèn mọn và khinh miệt cũng đều không có, giống như xem tôi chỉ là một táng đá bỏ đi.
“Không có khả năng.”
“Ta biết mị dược bình thường đối với ngươi cũng không có tác dụng gì, nhưng mà ngày ngày đêm đêm, cỏ Thoa Triền đã xâm nhập vào cốt tủy của ngươi rồi.”
Hắn vẫn trấn định như trước, sắp báo thâm thù, lòng tôi lại có chút bực dọc: “Không cần phải nghĩ cách làm gì, ngươi còn trúng độc Kỳ Lân, có xuất sử tiên pháp đạo thuật gì đó cũng đều vô dụng.”
Tôi vén mái tóc dài lên, lộ ra một nửa khuôn mặt mê người, ánh mắt của hắn trong suốt nhìn vào tôi, giống như Phật Đà. Tôi cười lạnh, nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của hắn, dù đã cố gắng khống chế chính mình, nhưng tay vẫn không kiềm được run rẩy.
Năm năm trước, cái đêm thống khổ ấy lại trở về lăng trì tôi, tôi chỉ muốn làm cho hắn cũng phải nếm đến một chút cảm giác vô lực phản kháng là như thế nào.
Tôi vùi đầu khẽ vuốt ve lên thân thể của hắn, cũng không có hôn môi hắn. Có lẽ trong tiềm thức của tôi nhận ra mình đã không còn như trước đây, không muốn dùng bộ dáng bây giờ mà vấy bẩn hắn?
Mặc dù hắn vẫn mặt lạnh không nói gì, nhưng lúc tay của tôi chạm đến nội y, hắn vẫn hít phải một ngụm khí lạnh.
Ngay cả chính mình mà tôi cũng không dám tin tưởng, vậy tôi làm sao dám như thế này? Hắn từng là người mà tôi sùng bái và kính yêu…….
.
.
.
Tôi đè ở trên người hắn, quần áo xộc xệch nửa kín nửa hở, ánh mắt mê ly, vô cùng hấp dẫn. Nhưng mà suốt một nén nhang, hắn vậy mà một chút cũng không có phản ứng. Bàn tay của tôi càng dùng sức, hắn vẫn bị tôi chọc giận, trên mặt cũng ẩn hiện thái độ phẫn nộ.
Đầu lưỡi của tôi lướt qua trên ngực hắn, hôn liếm, nhẹ nhàng gặm cắn. Không thể tin trong tình huống như vậy mà hắn còn có thể duy trì được lý trí, tôi cũng không tin trên đời này có kẻ thật sự vô dục vô cầu.
Tay kia của tôi cầm lấy tay của Đỗ Trọng vuốt ve trên thân thể của mình, cảm giác thống khổ và vui thích thật lớn này đan xen cùng một chỗ, hầu như muốn bức tôi phát điên.
Tôi rốt cuộc đang làm cái gì? Tôi thật sự sẽ không hối hận chứ?
Thân mình mềm mại như rắn nước mà chậm rãi trượt xuống, lưu luyến vòng tay mà tôi từng yêu thích, nhịn không được mà thở dốc than nhẹ, Đỗ Trọng khi biết tôi muốn làm gì thì dường như cũng có chút luống cuống.
“Không được…….”
Tôi dùng miệng ngậm lấy, hai tay hắn nắm chặt thành quyền, trên mặt rốt cuộc cũng có một tia xấu hổ và giận dữ.
Tôi vừa ý, càng ra sức. Hắn nhắm mắt lại, tôi biết hắn đang mặc niệm thanh tâm chú, nhưng mà cỏ Thoa Triền không thể nào dễ dàng chống cự được như vậy, hắn chỉ cảm thấy càng ngày càng khó chịu. Nhưng mà làm cho tôi khiếp sợ chính là, qua một hồi lâu, hắn vẫn không có chút phản ứng nào.
Tôi ngẩng đầu lên cười nhạo: “Đỗ Trọng, là ngươi đạo hạnh quá sâu, hay ngươi… căn bản là vô năng?”
Trên mặt Đỗ Trọng ngược lại còn lộ ra thương xót: “Dạ Nương, chúng ta không thù không oán, ngươi vì sao lại ti tiện đến mức này.”
"Không thù không oán?" Tôi ngửa mặt lên trời mà cười, nằm úp xuống người của hắn, ôm lấy khuôn mặt của hắn: “Thật sự không thù không oán sao……… sư phụ?”
Hắn cả người đều chấn động, hai mở mở to, đồng tử phóng đại, không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào tôi.
.
.
.
Mà làm cho tôi càng không dám tin đó chính là… hắn vậy mà lại có phản ứng. Không khỏi cười lạnh một hồi: "Để ta phải uổng phí khí lực cả nửa ngày, thì ra chỉ cần gọi một tiếng "sư phụ", là có thể khơi dậy được dục vọng của ngươi."
"Câm miệng!" Hắn rốt cuộc đã lớn tiếng tức giận. Sống bên hắn nhiều năm như vậy, tôi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ xấu hổ và tức giận trên gương mặt luôn luôn lạnh nhạt này.
“Thì ra, ngươi quyến luyến không quên chính là đồ đệ Hoa Xương Bồ của ngươi.”
"Không được nhắc đến nàng!" Đỗ Trọng vậy mà duỗi tay ra, bóp lấy cổ của tôi, nhưng mà dù cho hắn có dùng sức thế nào thì cũng vô lực.
Tôi nằm ở trên người của hắn không ngừng run rẩy kịch liệt, tôi đang cười, tôi có thể nào không cười, chuyện này chẳng lẽ không buồn cười sao? Hắn không cho tôi nhắc đến nàng? Hắn yêu Hoa Xương Bồ? Thì ra hắn yêu ai, thì người đó nhất định phải chết?
Tôi cười đến nước mắt cùng đều chảy ra, hắn đỏ mặt lên, lớn tiếng quát: “Không được cười nữa!”
Nhưng tôi vẫn nghẹn cười nhìn hắn, tôi nói: “Ngươi không phải thích nhất là ta cười sao? Ngươi không phải nói là mình sẽ bảo vệ ta sao? Mỗi lần Đại sư huynh bắt nạt ta đến khóc, ngươi không phải luôn thay ta răn dạy hắn sao, sư phụ, ngươi đã quên hết rồi? Ngươi đã quên Xương Bồ sao?”
Đỗ Trọng trên mặt ngay lập tức tái nhợt như tờ giấy, cả người trong nháy mắt liền suy sụp đi, trong mắt chỉ còn lại hoảng hốt.
“Xương Bồ……. nàng không có chết?”
Tôi dựa người xuống, cùng hắn da thịt tiếp xúc, âm thanh ngọt ngán vang lên: “Sư phụ, ta thành quỷ, tới tìm ngươi báo thù.”
Hắn thống khổ nhắm mắt lại, giống như hoàn toàn bị hút hết khí lực.
“Đừng trách sư phụ…….”
Tôi cười: "Ta không trách ngươi, ta chỉ là muốn biết, ta rốt cuộc đã làm sai cái gì? Ta đã nghĩ suốt năm năm, cũng không có nghĩ ra." Tôi nâng lên lọn tóc dài của hắn ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng hôn lấy, tôi đã mê luyến hắn như thế, cho dù giờ đây đã đi đến nông nỗi này.
Đỗ Trọng lắc đầu: “Nàng không có sai, lỗi là của ta, ta có tâm ma, sợ thương tổn đến nàng.”
Tôi bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu tán thành: "Thì ra sư phụ như ngươi vì muốn bảo vệ không làm ta bị thương, cho nên cách hãm hại chính là sai Đại sư huynh tới giết ta? Ta lại thật sự không biết, thì ra ngươi lại yêu ta đến mức ấy. Nhưng mà ta lại cố tình thích bị ngươi làm thương tổn mà. Ngươi đơn giản chỉ là sợ bị sắc đẹp sở dụ, kiểu như lo lắng mấy thập niên tu hành sẽ bị "kiếm củi ba năm, thiêu hết một giờ". Ta biết, ngươi là chưởng môn mà, ngươi đường đường là Thủy Kiếm Tiên, khắp thiên hạ mọi người đều nhìn vào ngươi, ngươi làm sao cho phép chính mình lại đi yêu đồ đệ của mình? Nhưng mà…….."
Tôi tới gần hắn, khẽ cắn vào vành tai của hắn, cảm giác được hô hấp của hắn đã hoàn toàn nhứ loạn và thân thể run lên nhè nhẹ, trong lòng tôi rất có cảm giác thành tựu. Vuốt ve khuôn mặt của hắn, tôi vừa hôn lên mặt hắn vừa nhỏ giọng nỉ non: “Ta không biết, thì ra sư phụ đối với ta lại không có sức chống cự như vậy.”
Thân thể của hắn càng trở nên nóng bỏng, âm thanh khàn khàn: “Xương Bồ, đừng như vậy.”
Tôi thành thật giải thích: “Thực xin lỗi sư phụ, Xương Bồ quá ngu ngốc, đây là biện pháp duy nhất có thể nghĩ ra để trả thù ngươi, bằng không, ngươi dạy ta cách khác đi?”
Cánh môi của tôi không ngừng dời xuống, như là xâm lược mà công thành đoạt đất, ngạc nhiên nhìn phản ứng của hắn hoàn toàn không giống như lúc đầu.
“Xương Bồ, giết ta đi, đừng tiếp tục làm thương tổn chính mình để báo thù ta, không đáng.”
Tôi ngẩng đầu lên, tôi thích phản ứng lúc này của hắn, tôi chưa bao giờ nghĩ tới hắn cũng sẽ một ngày khổ sở không thể khống chế được như vậy.
“Ngươi lúc trước không muốn giữ ta lại, sợ ta hại thân ngươi, thì vì sao không trục xuất ta ra khỏi sư môn?”
Trong mắt của hắn đột nhiên hiện ra một tia tàn nhẫn: “Trục xuất nàng khỏi sư môn? Để nàng và Yến Thương xa chạy cao bay sao? Nàng sống là người của Triêu Vụ Sơn, chết là quỷ Triêu Vụ Sơn, dù là chân trời góc biển, hoàng tuyền địa phủ, cũng đều chỉ có thể là đồ đệ của Đỗ Trọng ta.”
Tôi đột nhiên sửng sốt: “Đỗ Trọng, thật là ích kỷ. Ngươi đã sớm biết là ta yêu ngươi, lại muốn ta cứ như vậy mà chết đi để vĩnh viễn thuộc về một mình ngươi?”
Đỗ Trọng cười khổ: “Nàng còn muốn ta phải như thế nào? Lấy nàng? Hay là cự tuyệt nàng?”
Tôi lắc đầu: “Năm năm này, ngươi chưa từng có hối hận sao?”
Hắn nói ra như trảm đinh chặt sắt: “Nếu như có một lần nữa, ta vẫn sẽ giết nàng.”
Trong cổ họng của tôi dâng lên một vị tanh mặn, cố gắng dứt khoát nuốt xuống.
“Tốt lắm, ta cũng không hối hận. Ngươi không phải mấy ngày nay hàng đêm đều hoan hảo trong mộng cùng ta đấy sao? Giờ đây, mộng đẹp có thể trở thành sự thật rồi.”
Trước đây, tôi với bản năng của một nữ nhân mà yêu hắn, hiện giờ, lại dùng thủ đoạn của nữ nhân để đi câu dẫn hắn. Trước đây, tôi muốn đến được trái tim của hắn, giờ đây, tôi muốn người của hắn.
"Xương Bồ!" Hắn kêu lên sợ hãi.
Tôi đã hạ xuống thân mình của hắn, hắn thấp giọng hổn hển ra tiếng. Tôi lung lay sắp đổ, đau đớn làm cho lòng tôi vốn đã chết lặng đi mà tỉnh táo trở lại.
"Nàng tội gì phải chà đạp chính mình, muốn mạng của ta, chỉ cần nàng nói một tiếng là được." Hắn biết đại thế đã mất, mặt như tro tàn.
Tôi cười lạnh: “Dù sao thì thân thể ta đã ô uế, với nhiều nam nhân hơn nữa thì có vấn đề gì?”
Hắn ngẩng đầu lên, không thể nhìn được mà nhìn tôi, vội vàng bắt lấy hai tay của tôi, móng tay bấm vào trong da thịt: “Xương Bồ, nàng đang nói cái gì?”
“Ngươi muốn ta chết, giết đi là được, tội gì phải cố tình tra tấn ta?”
Đỗ Trọng sắc mặt tái nhợt, giống như núi lửa sắp phun trào: “Hạo Nhi đối với nàng đã làm cái gì? Đối với nàng đã làm cái gì?”
Tôi vẫn cười lạnh như cũ, tôi chỉ là không hiểu, nếu như hắn muốn tôi chết, vì sao lại không tự mình ra tay?
............…
Tôi cả đời đều không quên được, vào thời điểm tôi vừa khóc vừa giãy giụa mà kêu cứu sư phụ, lập tức liền nhận liên tiếp những cái bạt tai, Vũ Văn Hạo độc ác đánh đá và lạnh lùng cười nhạo:
“Gọi hắn tới cứu ngươi? Ngươi chẳng lẽ không biết, người muốn ta giết ngươi chính là hắn sao?”
Trong nháy mắt đó, đã không thể luyến tiếc sống sót.
Bị Vũ Văn Hạo ném xác xuống vách núi, Đan Tham nói tối giống như đã trải qua địa ngục trần gian, cả người đều thương tích. Mà rơi xuống địa ngục thật sự, còn có cả tim của tôi.
Kẻ tôi gọi là sư phụ, đã từng là người tôi tin tưởng nhất, luôn miệng nói sẽ bảo vệ tôi. Thế nhưng lại phái sư huynh tới giết tôi?
........…
Sự thật thật tàn khốc, nhưng mà chân tướng lại càng tàn khốc hơn. Hiện giờ Hoa Xương Bồ, chính là cái xác không hồn mang tên Dạ Nương, dùng thủ đoạn như thế này để phá hủy thân thể của kẻ luôn tự giữ chính mình, là tiên nhân cao cao tại thượng, chẳng lẽ lại không phải là sự trả thù tốt nhất đó sao?
Tôi nhẹ nhàng vặn vẹo thân mình, trên mặt mang theo ý cười mà lệ rơi lã chã. Đỗ Trọng thống khổ mà đầm đìa thở dốc, cao trào một khắc kia, hắn đột nhiên dùng sức ôm tôi vào trong ngực, tôi nghe thấy giọng nói của hắn hầu như là nghẹn ngào.
“Sư phụ thật xin lỗi nàng.”
Trên mặt của tôi không chút thay đổi mà đẩy hắn ra, đứng dậy, mặc xong quần áo, cũng mặc quần áo cho hắn. Trịnh trọng mà thong thả, giống như đang tiến hành một nghi thức nào đó.
Tuy rằng độc Kỳ Lân nếu tôi không cho hắn giải dược, thì hắn chắc chắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ, nhưng mà tôi vẫn muốn tự tay giết hắn. Đây là lời thề của tôi đối với chính mình.
Tôi tháo bội kiếm của hắn ở trên tường xuống, hàn quang bắn ra bốn phía. Tôi cầm theo kiếm, đi từng bước một đến trước mặt hắn.
Giờ phút này, sắc mặt của hắn ngược lại trở nên bình tĩnh, một thái độ bỏ mặc sống chết. Trên đời này, chỉ có tôi mới biết được bên trong vẻ thanh kỳ thoát tục của hắn, kỳ thật là một trái tim đê tiện và ích kỷ như thế nào!
Nhưng mà, tôi vẫn là còn yêu hắn.
Một kiếm đi xuống, đâm trúng vai trái của hắn. Máu đỏ tươi chảy xuống bạch sam của hắn, nhưng hai tay của tôi lại vô lực, không thể đâm sâu thêm được. Liền rút kiếm ra giơ lên một lần nữa, đâm xuống một kiếm.
Hắn không giận, ngược lại còn cười to mà nhìn tôi.
“Xương Bồ của ta đã trưởng thành, sư phụ thật vui mừng. Nếu nàng lúc trước là một người dũng cảm và kiên cường như vậy, có lẽ ta sẽ buông tay cho nàng đi. Lúc ấy ta chỉ là nghĩ rằng, so với việc bức nàng rời khỏi ta mà nàng không thể tự sống, vậy chi bằng đem nàng giết đi. Ta ngay từ đầu đã không nỡ để nàng phải chịu một chút khổ cực, cũng không nỡ nhìn nàng chịu khổ. Đưa An Tử Đan cho Hạo Nhi, nó lại ngỗ nghịch ý của ta, ngược lại còn hại nàng chịu nhiều khổ sở hơn. Ta hiện giờ, thật sự hối hận…….”
Tôi run rẩy giơ kiếm, nhìn thấy khuôn mặt của hắn, cảnh tượng trước đây mờ ảo hiện lên trước mắt. Nhưng mà có như thế nào đi nữa, chúng tôi rốt cuộc cũng trở về không được. Tôi cắn răng nhắm vào ngực hắn, dùng sức đâm xuống.
Ngoài cửa đột nhiên có một chưởng ập tới, bức tôi ra thật xa.
Tôi liền nhìn thấy, chính là Vũ Văn Hạo.
"Sư phụ, người không sao chứ?" Hắn tiến lên xem xét, nhìn thấy Đỗ Trọng cả người đều là máu, hơn nữa Cửu Thần Thiên Pháp của Triêu Vụ Sơn đã bị phá, đạo hạnh hoàn toàn biến mất, một thân trúng kịch độc mà không khỏi quá hoảng loạn.
“Yêu nữ ngươi! Thật to gan!”
Tôi lảo đảo lắc lư bò lên từ mặt đất, lau đi vết máu trên khóe miệng, nhẹ nhàng mỉm cười nói ra: “Đại sư huynh, đã lâu không gặp!”
Vũ Văn Hạo lui lại hai bước, sắc mặt cả kinh nghi hoặc: “Ngươi! Rõ ràng chính là ngươi! Ngươi còn chưa có chết!”
“Thực xin lỗi, không nghĩ được, lại có thể sống đến bây giờ.”
Ánh mắt của tôi chỉ nhìn vào Đỗ Trọng, đi từng bước hướng tới gần hắn.
Lại nói thêm, mấy năm nay, dù kẻ ra tay giết tôi, làm tổn thương tôi là Vũ Văn Hạo, nhưng tôi lại tuyệt đối không hận hắn, cũng chưa từng nghĩ tới việc muốn tìm hắn báo thù.
Tôi chỉ hận Đỗ Trọng, bởi vì tôi yêu hắn.
Vũ Văn Hạo vừa kinh vừa sợ, cả giận quát lên: “Hoa Xương Bồ! Ta nếu có thể giết ngươi một lần, sẽ có thể giết ngươi lần thứ hai!”
“Đừng!”
Lần cuối cùng của tôi, chỉ nghe thấy tiếng thét hoảng sợ của Đỗ Trọng. Thì ra, âm thanh của hắn, cũng có thể thê lương đến như vậy.
Mũi kiếm lạnh thấu xương nhắm thẳng bay tới, tôi đã không có chỗ để trốn, cảm nhận được Thiên Bách Thứ đã từng bị nó đả thương, một lần nữa lại đâm xuyên qua cơ thể của tôi. Tôi bay lên, tựa như vô số lần trong quá khứ, Đỗ Trọng ôm tôi ngự kiếm mà bay.
.
.
.
Bốn phía yên tĩnh không một tiếng động, tôi cúi đầu nhìn thấy chính mình bị kiếm xuyên tim mà cắm phập ở trên tường, giống như một con thằn lằn, đáng buồn cười như vậy.
Tôi đã quá mệt mỏi, chính là chỉ muốn báo thù. Đan Tham, kỳ thật ta không có vô dụng như trong mắt của Đỗ Trọng, phải không?
Lệ rơi xuống, ngạo mạn chậm rãi nhắm mắt lại, kéo theo hắn. Lần này, tôi cuối cùng cũng có thể an tâm đi tìm cái chết.
Mơ màng vẫn còn nhớ rõ, ngày ấy, trong Mạn Hoa Đình, tôi đang chờ hắn tĩnh tọa xong sẽ cùng nhau quay trở về Bạch Lâm Trúc. Buồn chán muốn chết mới ôm sách mơ hồ ngủ mất, hắn ngự phong mà đến, khoác áo cho tôi. Tôi đang định mở mắt ra, kêu to lên để dọa hắn. Nhưng không ngờ là hắn lại cúi người xuống, hôn lên môi tôi.
Trong nháy mắt đó, vạn vật yên lặng, ánh trăng khuynh thành.