Lưu Phạm kéo Khương Lượng về phòng rồi một lần nữa nhét mảnh gương vào trong ngực lão.
"Soi đi, soi lại mặt lão đi." Hắn nhắc nhở lại một lân nữa. "Lão đã nói là đảm đương một môn khách chứ không phải là mị khách."
Khương Lượng lớn tuổi rồi, chưa bao giờ nổi giận mà ngược lại còn cười ha ha: "Ta thật sự cảm tạ phu nhân tóm ta vào mà. Chẳng qua, ngươi không cân lo lắng, mặc kệ là mị khách hay môn khách đều được, dù cho không làm việc chỉ biết ăn không ngồi rồi nàng cũng sẽ không để ý."
Lưu Phạm nhíu mày: "Ý lão là gì?"
"Vị phu nhân này đúng là tiên nhân." Khương Lượng vuốt râu nói. "Cũng chỉ có tiên nhân mới vậy, đúng không? Ngươi không nhìn ra à?"
Lưu Phạm nhìn lão.
Khương Lượng tiếp tục cười ha ha: "Ngươi còn trẻ không nhìn ra được rồi."
Lưu Phạm vẫn nhìn lão không nói lời nào.
Khương Lượng thu lại nụ cười, kéo hắn ngồi xuống: "Mọi người đều cho rằng phu nhân cướp của người giàu chia cho người nghèo, đối đãi khác nhau với người giàu và bá tánh bình dân. Nhân từ với bá tánh, lãnh khốc với phú hộ. Bá tánh xưng nàng là tiên nhân, phú hộ thâm hận rủa nàng là quỷ mị, có phải hay không?"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT