Bỏ mặc cho môn khách kia ngồi đợi nửa ngày, rồi chủ nhà tự mình đi gặp, còn những người khác trốn trong hậu viện chờ.
Bởi vì dù sao hiện tại cũng đã nói với bên ngoài rằng nhà họ phải rời bỏ quê hương nên bán hết nô bộc, trong nhà không có nhiều hạ nhân, tóm lại không có người đốt than sưởi hay pha trà nóng.
Chờ đến khi chủ nhà trong lúc tiếp khách tỏ ra là tức giận hoặc là bi thống, không đón nhận ý tốt hay lời xin lỗi của môn khách thì đám người nhà mới đi ra giả bộ đuổi người kia đi.
Sau đó, môn khách này sẽ luôn giải thích biểu đạt thành ý của mình, gia chủ mới bằng lòng gặp hắn một lần nữa. Như vậy càng khiến Võ thiếu phu nhân tin phục thành ý và muốn giảng hòa của bọn họ. Họ thật sự bị thiệt thòi, không phải áp chế lại nàng mà là vừa muốn rời xa quê hương, vừa không đi.
Nhưng sự việc trước mắt lại không giống với dự đoán, chủ nhà đi vào không bao lâu, thanh âm nói chuyện từ bên trong truyền ra không quá kịch liệt, tiếp đó môn khách nọ đã tự mình đi ra. Một đám người nhìn nhau tự hỏi xem gia chủ có đang gọi người vào hay không, mà môn khách bị đuổi ra cũng chẳng kiên trì muốn ở lại. Nhóm người bọn họ chỉ biết nhìn đối phương thong thả ung dung bước xuyên qua sân vắng rồi đi mất.
"Phụ thân." Trưởng tử nhà này vội rảo bước vào trong phòng, hỏi. "Sao thế ạ?"
Gia chủ ngồi trên ghế lạnh lẽo, dù có mặc quần áo dày dặn thì hơi ấm cũng đã tiêu tan, mặt và tay hắn lạnh tới mức xanh tím lại.
Bộ dáng thoạt nhìn như bị chọc giận đúng không? Trưởng tử lo lắng, phẫn nội nói: "Chẳng lẽ, vị Võ thiếu phu nhân kia lại tới khinh nhục chúng ta à?"
Võ thiếu phu nhân chỉ đối tốt với Hoàng thị còn khinh thường nhà hắn à?
"Phụ thân đừng nên tức giận." Trưởng tử cười lạnh nói. "Chúng ta vốn đã không để ý nàng có đối tốt với chúng ta hay không."
Lời này khiến gia chủ lấy lại tinh thần, nhìn con trai mình hỏi: "Việc chuyển nhà có tiến hành nữa không? Bên Hoàng lão thái gia nói thế nào?"
Trưởng tử lập tức tươi cười đắc ý nói: "Điền gia, Liêu gia đã đi hết, Hoàng lão thái gia nói là tiếp tục, dựa theo sắp xếp thì tiếp theo là Tưởng gia và nhà chúng ta, vừa hay hôm nay bị môn khách kia khinh nhục, ngày mai chúng ta sẽ đi."
Đúng vậy, tuy rằng hiện tại quan phủ và Hoàng thị trò chuyện với nhau thật vui, đã nói xong yêu cầu của ngươi lẫn yêu cầu của ta. Môn khách của Võ thiếu phu nhân lại càng nâng ly nói cười với Hoàng lão thái gia cùng chúng lão gia và công tử nhà họ, nhưng chẳng qua chỉ là giả bộ thôi.
Lúc này, quan phủ và Võ thiếu phu nhân mới tính chuyện lấy lòng thì đã chậm rồi.
Chuyện này sẽ không bỏ qua đâu, mọi việc sẽ tiếp tục ồn ào lớn hơn, càng hỗn loạn hơn, kích động hơn cho đến khi không còn cách nào giải quyết. Đào Nhiên kia sẽ bẩm báo lên hoàng đế, sau đó từ người đứng đầu là Tống tri phủ rồi đến bọn quan viên phía dưới sẽ bị mất chức, Võ thiếu phu nhân sẽ bị trượng phu của mình gọi về. Phủ Quang Châu sẽ thay đổi người quản lý, bọn họ sẽ nắm trong tay thành trì này và hùng binh kia.
Vị trưởng tử mặc sức tưởng tượng về thắng lợi sắp đến, rồi nhìn về phía phụ thân đang suy nghĩ của mình. Sau đó tựa như ông nghĩ quá nhập thần nên đã đưa tay bưng chén trà lạnh trên bàn mà vi môn khách kia đã từng uống.
"Phụ thân." Hắn vội duỗi tay ngăn lại.
Gia chủ bừng tỉnh nhìn chén trà trong tay, nghĩ, để tìm loại trà thứ phẩm này trong nhà hắn quả thật là không dễ dàng gì, lại còn là trà lạnh nữa vậy mà môn khách kia còn uống hết nửa chén.
"Không biết nhóm phỉ tặc gϊếŧ người ở Lương thôn truy tra thế nào rồi nhỉ?" Hắn chợt hỏi.
Những việc này có quan hệ gì với họ đâu, bọn họ có rất nhiều hộ vệ, phỉ tặc chắc chắn không thể xâm phạm đến nhà họ, trưởng tử nhỏ giọng đáp: "Còn đang tra xét đấy, nơi lưu dân cư trú đều đã thiết lập trạm gác, nhưng mà làm sao mà tra được hết, mười mấy vạn người cơ mà, rất hỗn loạn."
Gia chủ lại lần nữa trầm ngâm, một khắc sau hắn đặt chén trà lạnh xuống bàn: "Trước tiên, chúng ta không đi nữa, chờ một chút đã."
Trưởng tử ngẩn ra, chờ gì nữa? Hắn hỏi nhưng phụ thân lại không nói, còn nổi giận khiến mọi người trong nhà lập tức im như ve sầu mùa đông. Tin tức nhanh chóng truyền ra bên ngoài, mỗi người đều biết gia chủ nhà này cực kỳ tức giận, cự tuyệt lời khuyên bảo của môn khách mà Võ thiếu phu nhân phái đến, còn đuổi người đó ra ngoài.
Điều này cũng chẳng khiến người ta chú ý là bao, bởi vì đám thế gia đều đã tính làm như vậy, vì để giữ chân bọn họ ở lại khiến phủ Quang Châu yên ổn, ba cầu bốn thỉnh mới là có thành ý.
Môn khách của Võ thiếu phu nhân lại bái phỏng mấy nhà, đều bị đuổi ra ngoài. Sau đó hắn không xuất hiện nữa, không biết là vì thư sinh thanh cao tức giận không chịu ăn nói khép nép hay là làm việc quá kém cỏi bị thiếu phu nhân coi thường. Đặc biệt là khi so sánh với một vị môn khách khác.
Cái vị môn khách già này thì không biết xấu hổ, thổi phồng luồn cúi trước mặt Hoàng thị như cá gặp nước tu bổ lại mối quan hệ hòa thuận vui vẻ giữa Hoàng thị và Võ thiếu phu nhân. Hành động chứng minh điều đó là vị công tử trẻ tuổi tên A Tiêu được lão thái gia nhà họ Hoàng coi trọng còn đến tặng lễ cho Võ thiếu phu nhân nữa.
Lễ vật là một chiếc gương nạm đá quý, mặt gương trong suốt khiến người soi phảng phất như ở tiên cảnh.
Lúc này, chiếc gương được đặt trong thư phòng của tri phủ, mấy quan lại thân cận đang vây quanh xem xét, với biểu tình kinh ngạc.
Kinh ngạc ở đây đương nhiên không phải tư thế tiên nhân của bản thân khi soi gương.
"Cái này cũng muốn bán đi sao?" Bọn họ hỏi.
Từ lâu rồi Võ thiếu phu nhân đã dần bán đi đồ đạc, tri phủ cùng mấy người thân tín đều biết.
Chẳng qua, cái này là quà mà Hoàng thị vừa mới đưa đến.
"Bán luôn bây giờ ư? Hay là để lại một thời gian rồi mới bán." Một vị nhỏ giọng nói. "Vạn nhất bị Hoàng thị kia biết thì không tốt lắm."
Đem lễ vật vừa mới được tặng mà đã bán đi, quả là không tôn trọng người tặng lễ.
Đương nhiên, bọn họ biết trong lòng Võ thiếu phu nhân không hề tôn trọng Hoàng thị, mà còn cực tức giận, bọn họ cũng như vậy. Và đương nhiên, bọn họ cũng biết đám người thế gia kia cũng không phải thực sự buông bỏ khúc mắc để tương thân, tương ái với bọn họ.
Nhân sinh trên đời là như vậy, không có khả năng khiến mọi chuyện hài lòng như ý được, cũng không có khả năng khiến mỗi người đều thích mình, chẳng qua là bóp mũi chịu đựng thôi.
Điều khác nhau là ai đang bóp mũi.
Lúc trước là đám thế gia, hiện giờ đổi thành bọn họ không thể không bóp mũi.
"Thiếu phu nhân nói, nếu như bị phát hiện thì nói đây là lễ vật do Hoàng thị đưa cho dân chúng phủ Quang Châu." Tống tri phủ sờ sờ mũi, thu lại tầm mắt từ trên chiếc gương về, hừ một tiếng ngồi xuống. "Lão già kia không phải rất muốn thanh danh hay sao."
Nhóm thân tín cũng không khuyên nữa, đối với Hoàng thị và đám thế gia thì lần này bọn họ đã nhận được thắng lợi mà mình muốn, những việc nhỏ khác không ảnh hưởng đến toàn cục thì không cần để ý.
"Bắt tay vui vẻ đã mấy ngày rồi, lão Hoàng đã ra mặt trấn an những thế gia khác chưa?" Tống tri phủ nhíu mày hỏi, rồi nhìn sang nhóm thân tín đang ngồi phía dưới. "Việc chuyển nhà đã ngừng chưa? Điền gia, Liêu gia dọn đi đã trở lại chưa?"
"Việc chuyển nhà còn chưa dừng lại, Điền gia, Liêu gia cũng không ai trở về." Một thân tín đáp.
Tống tri phủ đứng dậy: "Tại sao lại thế?"
Một người khác vội trấn an: "Nhưng người chuyển nhà đã ít dần, trong cả 13 huyện thuộc phủ Quang Châu chỉ còn 2-3 nhà còn đang chuyển."
Lúc trước, một ngày có ít nhất 7-8 nhà.
"Lập tức dừng lại thì thể diện bọn họ cũng khó coi." Một người khác nói. "Dân chúng sẽ biết bọn họ thông đồng với nhau làm việc đó."
Như vậy thì những thế gia trong mắt dân chúng sẽ không còn uy tín nữa.
Bọn họ gây rối như vậy là vì danh danh mà.
Có giảm bớt là tốt rồi, Tống tri phủ ngồi trở lại: "Nhưng phủ Quang Châu của ta không chịu nổi tổn thất như vậy, phản quân bên ngoài nghe được tin tức cũng sẽ ngo ngoe rục rịch." Nói rồi hắn lại đứng lên. "Chúng ta vẫn nên tự mình đi khuyên nhủ những người này thôi."
Nhóm thân tín lại lần nữa khuyên can, ngoại trừ để mặt mũi cho Hoàng thị thì chủ yếu vẫn phải giữ thể diện cho thiếu phu nhân. Môn khách của nàng đang bái phỏng từng nhà rồi, đây là để cho nàng tạo mối quan hệ tốt với các thế gia, giờ nếu quan phủ bọn họ cũng ra mặt nói chuyện thì chẳng phải chiếm trước công lao của nàng hay sao?
Không nói đến điều này thì không sao, vừa nói đến thì chân mày của Tống tri phủ nhăn lại.
"Gã môn khách kia của thiếu phu nhân không phải đi tạo mối quan hệ tốt đâu, đó là đi đắc tội người ta đấy." Hắn nói. "Tùy tay túm lấy một vài tiên sinh viết thư ven đường là không được rồi, thiếu phu nhân dễ nói chuyện nên bọn họ có thể lừa gạt nàng, nhưng đám thế gia kia không dễ lừa gạt như vậy đâu."
Tri phu vẫn cho rằng hai tiên sinh viết thư kia vì mạng sống nên tự tiến cử mà Võ thiếu phu nhân cũng lâm thời cần thiết yêu cầu nên mới tin tưởng lời tự biên tự diễn của hai người họ.
"Ai dễ lừa gạt? Ai không dễ lừa vậy?" Câu hỏi này truyền từ bên ngoài vào.
Thư phòng của tri phủ là nơi riêng tư, không phải ai cũng có thể tới gần, có thể tiếp cận ngoại trừ thân tín của hắn ra thì chỉ có người của Võ thiếu phu nhân thôi.
Người của nàng đều đang bận rộn rồi, cho nên người tới chỉ có thể là người rảnh rỗi thôi.
"Vệ huyện lệnh, tại sao ông lại tới đây nữa hả?" Tống tri phủ tức giận nhìn người vừa đi vào, Vệ Vinh huyện lệnh huyện Đậu.
Vệ Vinh mặc quan bào, râu tóc càng hoa râm nhưng đã mập lên chút ít, da mặt căng ra, biểu tình tự tin rộng rãi thoạt nhìn trẻ ra vài tuổi.
"Xảy ra việc lớn như vậy ta đến xem sao." Vệ huyện lệnh cười ha ha nói.
Tống tri phủ càng tức giận, trong 13 huyện của Phủ Quang Châu hầu như huyện nào cũng có thế gia gây sự, chỉ có huyện Đậu là ngoại lệ.
Đây là do huyện Đậu quá nghèo, quá nhỏ, không có thế gia đại tộc, ngay cả thổ tài chủ cũng hiếm thấy, đó là lời tự giải thích của Tống tri phủ, chứ không phải vì Vệ Vinh này quản lý huyện thành tốt hơn bọn họ nha.
"Nhân lúc này kích động dân chúng đi huyện Đậu không chỉ là hành động quá đáng." Tống tri phủ cảnh cáo. "Mà còn thêm phiền đấy."
Vệ huyện lệnh không hề tỏ ra kinh sợ khi hạ cấp gặp thượng quan, ông cười nói: "Sao có thể, ta đến đưa lương thực mà, cũng để hỗ trợ khống chế giá lương thực vì bị tranh mua thôi."
Hai mắt Tống tri phủ sáng ngời: "Bao nhiêu vậy?"
Vệ huyện lệnh nói: "Hai nghìn cân."
Tống tri phủ không vui nói: "Chỉ có vậy thôi à? Như muốn bỏ biển."
Vệ huyện lệnh trợn trắng mắt: "Giả bộ chút đi, để qua 2 ngày ta sẽ lôi về hết."
Tống tri phủ phì một tiếng: "Mơ à!"
Dù ngôn ngữ của hai vị đại nhân này không chút cố kỵ, chứng tỏ bọn họ thân cận thế nào, thì nhóm thân tín vẫn phải biểu đạt lòng cảm kích, có người cười nói: "Hai nghìn cân đối với chúng ta mà nói cũng là dòng nước mát khi khô hạn."
Vệ huyện lệnh lại cười ha ha: "Chỉ là việc nhỏ, không cần cảm ơn, ta chỉ đến biểu đạt tâm ý thôi, có thiếu phu nhân ở đây, đâu cần phải lo lắng gì." Nói rồi, ông tò mò hỏi. "Mấy người nói ai dễ lừa gạt? Ai không dễ lừa vậy?"
Tống tri phủ thở dài, một hơi kể hết mọi chuyện, sau đó chờ đợi lão Vệ Vinh này biểu đạt sự đồng cảm bởi dù sao ông cũng từng là cộng sự của Võ thiếu phu nhân. Nàng ấy tuy rằng tuổi còn nhỏ tay cầm trọng binh, có dũng khí, có quyết đoán lại thiện chiến nhưng về đối nhân xử thế thì vẫn còn là một cô nương nhập thế chưa lâu.
"Ngươi đang nói giỡn à, thiếu phu nhân sẽ không dễ bị lừa gạt mà còn đám người kia." Vệ Vinh vừa nói vừa cười với ý vị thâm trường. "Vậy thì không lừa gạt thôi."
Có ý gì đây? Tống tri phủ cùng nhóm thân tín đang định hỏi thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng la hét: "Đại nhân, đại nhân, không tốt rồi."
Một tiểu lại khoác quan bào run rẩy vọt vào.
Tim Tống tri phủ cũng run theo, phản quân đánh tới rồi à? Hay Hoàng thị đổi ý? Hoặc trong thành rối loạn rồi sao?
Vị quan lại kia đưa tay chỉ ra ngoài, ánh mắt hoảng sợ thưa: "Thiếu phu nhân, Võ thiếu phu nhân dẫn theo binh mã vây quanh nhà họ Hoàng rồi."
Tim Tống tri phủ không run nữa mà như ngừng đập, chuyện gì xảy ra vậy? Rõ ràng mọi thứ đang tốt mà.
Vệ huyện lệnh vốn dĩ có chút căng thẳng nghe vậy thì khôi phục bình tĩnh, khóe miệng còn nhếch lên ý cười, ông đưa tay bưng lên một ly trà ngon, chậc một tiếng uống một ngụm.
Cho nên á, mấy người vẫn chưa hiểu biết gì về Võ thiếu phu nhân đâu.
Nếu lúc trước các ngươi đứng trên tường thành nghe nữ tử ấy nói, "huyện lệnh Vương Tri và Đỗ Uy là do ta gϊếŧ" thì sẽ không còn nghĩ như vậy nữa.