Việc giết lương dân, thông đồng với phản tặc đã có chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, triều đình lại có thánh chỉ lệnh phong Võ thiếu phu nhân là Sở Quốc phu nhân, mệnh nàng chưởng quản Hoài Nam đạo, âm mưu và kế hoạch của Hoàng thị tan rã trong nháy mắt.
Toàn bộ thế gia đại tộc tham dự vào việc này đều bị bắt lại, nhưng rất nhanh Sở Quốc phu nhân hạ lệnh thả người.
"Nếu không tham dự vào án cướp giết Lương thôn và cấu kết với phản quân thì sẽ không luận tội."
Nói cách khác, Sở Quốc phu nhân không truy cứu việc bọn họ kích động phủ Quang Châu nối loạn, không chỉ có thể nàng còn hạ lệnh, chỉ cần kiểm chứng không có hai tội trên thì những người này có thể tiếp tục rời khỏi phủ Quang Châu.
Nhóm thế gia đại tộc vốn hoảng loạn giờ được trấn an, đặc biệt là khi nhìn thấy kết cục của hai nhà Điền gia và Liêu gia.
Khi binh mã phủ Quang Châu đi Tuyên Võ đạo đế truy tra hai nhà này, không đợi bọn họ đến nơi thì Điền gia và Liêu gia đã bị binh mã bên kia cột lấy đưa vê.
Binh mã của Tuyên Võ đạo ở nơi hai nhà này đến, vì biểu đạt thành ý còn dùng dây thừng cột người già, người trẻ, cả trai lẫn gái xâu thành chuỗi lại với nhau. Một đường bôn ba chật vật, khi về tới thành Quang Châu thì trông thê thảm hơn cả lưu dân khất cái. Những vàng bạc tài bảo gia cụ mang theo giờ đều dùng xe để lôi kéo, được hưởng thụ đãi ngộ còn tốt hơn so với người nữa.
"Sở dĩ Điền gia và Liêu gia đi đến 2 địa phương này của
Tuyên Võ đạo đã tính toán kích động binh mã của 2 nơi đó, nghĩ quan phủ chúng ta hoặc là phái Chân Võ quân tới bắt người, hoặc là Chấn Võ quân cố ý tới đó để gây phiền toái, như vậy sẽ nổi lên xung đột với binh mã địa phương.
Đối với binh mã địa phương thì đó là cơ hội tốt để đối phó với Chấn Võ quân, bởi rốt cuộc không có điều lệnh mà xâm nhập vào nơi đóng quân của Vệ quân khác đó là vi phạm quân pháp." Trung Lục trình báo lại mọi việc.
"Đúng là tặc tử, ý đồ đáng chết." Tri phủ tức giận mắng.
Nhưng Lý Minh Lâu thì không sao cả, nàng nói: "Đối với bọn họ thì chúng ta là tặc."
Đối với tặc thì đương nhiên không cần khách khí.
Trung Lục nói tiếp: "Điền gia và Liêu gia tới đó đã tặng rất nhiều lễ vật cho binh mã địa phương. Tuy rằng binh mã địa phương có nhận quà nhưng lại trông coi bọn họ như tặc nhân, e sợ Chấn Võ quân đánh tới, chờ khi nghe thấy
Hoàng thị thông đồng phản bội và thiếu phu nhân có lệnh phong Sở Quốc phu nhân thì bọn họ lập tức cột từ trên xuống dưới hai nhà này dẫn độ về đây."
Bọn quan viên trong phòng đều bật cười.
"Bọn họ cho rằng mỗi người đều coi phủ Quang Châu chúng ta là tặc à?"
"Bọn họ cho rằng mỗi người đều dễ bị mê hoặc hay sao?"
"Tại phủ Quang Châu này, bọn họ ỷ vào ảnh hưởng và tín nhiệm đã xây dựng trong lòng dân chúng, có thể kích động, dẫn dắt khủng hoảng dân loạn, nhưng ra khỏi phủ Quang Châu thì có ai coi trọng bọn họ đây."
"Phủ Quang Châu này là căn bản, là gốc rễ của bọn họ vậy mà họ còn muốn tự chặt đứt nó."
Mọi người vừa nghị luận vừa nói giỡn, Lý Minh Lâu nghe một chút, mới hỏi người Điền gia và Liêu gia đang ở đâu?
Tri phủ nói nhốt ở quân doanh, hơn nữa còn nhốt cùng với người của Hoàng thi hiên tại phỏng chừng đang nổi giận, xông lên đánh đám người nhà họ Hoàng rồi.
Lúc trước, những thế gia kia cũng bị nhét hết vào quân doanh, quan phủ cố ý nhốt bọn họ chung với nhà họ Hoàng. Sau đó, đám thế gia này vì thật sự tức giận hoặc để quan phủ tin tưởng bọn họ thật sự tức giận mà dùng hết sức lực đánh mắng Hoàng thị.
Loại nhục nhã này còn đánh sâu vào hơn so với việc bị quan phủ vấn tội, qua mấy phen lăn lộn như vậy, tinh thân tộc nhân nhà họ Hoàng cơ hồ hỏng mất.
Quan phủ giết người có khi cũng không cần thấy máu đâu.
Lý Minh Lâu nói: "Điều tra rõ hai nhà này nếu không dính vào hai tội danh kia thì cũng thả đi, mặc khác có thể cho binh mã hộ tống bọn họ trở về Tuyên Võ đạo. Quan phủ chúng ta cũng có thể chào hỏi bên kia một câu để nơi họ muốn đến đừng gây khó dễ, đều là con dân Đại Hạ cả."
Trường sử cảm thán: "Phu nhân nhân thiện."
Tri phủ không cần tranh cướp nói những lời tâng bốc như này, hăn chỉ trịnh trọng thưa dạ.
Quả nhiên, nhanh chóng điều tra ra Điền gia và Liêu gia đúng là không tham dự vào hai việc kia. Lập tức được thả ra, đồng thời trả lại nguyên vẹn gia sản cho nhà họ, còn nói họ có thể quay về Tuyên Võ đạo, hơn nữa còn được phái binh hộ tống.
Lúc ấy, người hai nhà này đều quỳ gối trước phủ nha, cho thấy từ hôm nay trở đi dù có chết cũng không rời khỏi phủ Quang Châu.
Tri phủ chính tay nâng lão tộc trưởng của hai nhà dậy, thành khẩn nói: "Lúc trước, gây áp lực quá lớn với các vị, các vị mới bị Hoàng thị mê hoặc, thật sự lưu dân trong cảnh nội phủ chúng ta quá nhiều, đều là con dân Đại Hạ, nếu đã tới đây rồi thì không thể bất lực đứng nhìn bọn họ lưu lạc nữa, vê sau, quan phủ chúng ta sẽ lại nghĩ cách khác."
Tức khắc, tộc nhân hai nhà này gào khóc, mà các thế gia khác cũng chạy tới khóc theo, dân chúng ùa tới nhìn thấy cảnh này cũng có khóc có cười.
Cùng lúc đó, quan phủ công bố án phạt của Hoàng thị.
"Tài sản của Hoàng thị toàn bộ sung công, Hoàng lão thái gia cầm đầu cùng mười mấy thủ phạm phát rồ tàn sát dân chúng, phản bội, thông đồng với phản tặc xử chém, còn lại tộc nhân Hoàng thị tham dự vào việc này sung quân nô dịch, dùng đó để chuộc tội nghiệt, răn trước ngừa sau."
Chẳng qua không có quá nhiều người để ý đến điều đó có người trầm trồ khen ngợi hoặc cho rằng phạt còn quá nhẹ. Trong lúc ôn ào náo động này thì mấy chục chiếc xe chở gạo thóc được vận chuyển vào phủ Quang Châu khiến toàn bộ dân chúng đều khiếp sợ.
Trên xe lương thực có dăt theo cờ xí thống nhất, phía trên viết hai chữ Nghi Châu.
Bọn họ có binh mã hộ tổng, theo sau lương đội còn có thương nhân Nghi Châu, họ mang đến rất nhiều hàng hóa tinh mỹ.
"Nghe nói, phủ Quang Châu là nơi bình an giàu có, chúng ta đặc biệt đến làm buôn bán." Các thương nhân đứng trước cửa thành nói. "Không biết nơi đây có quy củ gì không?"
Dân chúng ào ào xông lên.
"Nơi này của chúng ta không có quy củ."
"Các vị muốn thuê nhà không? Nhà ta có mười mấy gian phòng lớn có thể dùng."
"Gạo thóc của các vị bán thế nào?"
"Các vị có cần người dọn hàng hóa không? Ta có mười mấy tráng hán, chỉ cần lo một ngày ba bữa là được."
Phủ Quang Châu càng trở nên náo nhiệt, binh mã ra ra vào vào tuyên cáo tội trạng, bắt giam chém đầu, đâu đâu cũng hỗn loạn, nhưng trên mặt toàn bộ dân chúng không hê mang nét hoảng sợ, cửa hàng trên đường vốn đóng cửa nay một lần nữa mở rộng để buôn bán, ngoài đồng ruộng có nông phu đang làm việc, nơi phát cháo cũng một lần nữa chen đầy nào là lưu dân, khất cái và cả người rảnh rỗi.
Ngoại trừ việc thành Quang Châu lại một lần nữa trở nên phồn hoa thì nhà kho của quan phủ cũng được lấp đầy rất nhiều gạo thóc và vật tư.
"Sao lại không biết xấu hổ..." Tri phủ dẫn theo một chúng quan viên đứng trước nhà kho, cười không khép được miệng, hắn năm chặt tay một người đàn ông mặt trắng không râu mặc áo bào xanh liên tục nói cảm tạ. "Các vị cũng phải nuôi rất nhiều người mà, sao ta, chúng ta lại không biết xấu hổ nhận nhiều đồ vật của quan phủ Nghi Châu như vậy được?"
Người đàn ông mặt trắng không râu nói: "Đại nhân nói sai rôi, đây không phải là đô của quan phủ Nghi Châu, đây là của Võ thiếu phu nhân."
Vậy ra Võ thiếu phu nhân cũng có nhà kho ở Nghi Châu à, thật sự không thể tưởng tượng được, đúng là kẻ có tiền, đám người tri phủ khiếp sợ nghĩ.
Người kia hơi hơi mỉm cười: "Di mệnh của Chiêu Vương đó là tặng vương phủ cho Võ thiếu phu nhân, cho nên tất cả đồ vật trong Chiêu Vương phủ đều là của nàng, dù là một gạch một ngói một cây một cỏ. Lão nô, cũng vậy."
Đây là thái giám à, lúc ấy Chiêu Vương dẫn tất cả mọi người đi chịu chết, trong vương phủ chỉ còn lại thái giám mà thôi. Đám người tri phủ như bừng tỉnh lại kinh ngạc, vậy thái giám này là người đứng đầu thành Nghi Châu ư?
"Nhận được tấm lòng của Võ thiếu phu nhân, tấm thân tàn của lão nô chắc chẵn tận tâm tận lực." Người đàn ông mặt trắng không râu nói.
Trong thoáng chốc thấy được xuất thân của đối phương, tri phủ chợt nghĩ đến gì đó, nói: "Bệ hạ phái thiên sứ còn đang ở quan nha, ngài có muốn gặp một lần không?"
Đều là thái giám, cũng nên gặp một lần chứ?
Người đàn ông mặt trăng không râu cự tuyệt: "Thiên sứ tới tuyên chỉ, lão nô là người Nghi Châu, không có chiếu chỉ mà rời xa nơi ở, không tiện gặp nhau."
Mà lúc này, tại nơi ở của thiên sứ, quan tướng của Chân Võ quân từ kinh thành đến đang nói giỡn với quan tướng
Chấn Võ quân tới từ Nghi Châu.
"Lão Chu ở bên kia thế nào rồi?"
"Nghe nói nữ giới Nghi Châu đều cao lớn thô kệch, hắn có bị bắt nạt hay không."
"Đại nhân nhà chúng ta cực kỳ tốt nha, bên kia không chỉ có nữ giới cao lớn thô kệch mà nam giới cũng hùng tráng, đã luyện được mấy nghìn cường binh."
Có người liếc mắt nhìn ra ngoài, ý bảo mọi người đứng nói giỡn nữa, hắn nói với quan tướng tới từ Nghi Châu: "Quan thái giám của ngươi tới rồi kia."
Quan tướng Nghi Châu trừng mắt nhìn bọn họ một cái:
"Văn nhã chút đi."
Người nọ khoác lên đầu vai hăn cười: "Rất văn nhã mà."
Lại nhỏ giọng hỏi. "Vì sao Chu đại nhân lại chọn một gã thái giám để cai quản thành Nghi Chậu vậy? Thái giám kia chắc hẳn càng coi Võ thiếu phu nhân là chủ nhân chứ?"
Quan tướng kia đáp: "Ngươi thì biết cái gì, quản lý thành
Nghi Châu không dễ, ai cũng đừng nghĩ là chủ nhân." Hăn đẩy người nọ ra, tiến lên một bước đón chờ, cúi người thi lễ, cung kính nói: "Chu đại nhân."
Người đàn ông mặt trắng không râu gật đầu, bình tĩnh nhận lễ, nói: "Chúng ta đi gặp thiếu phu nhân thôi."