Trong đầu, Hoàng Đắng đã suy nghĩ cẩn thận mọi việc diễn ra như thế nào.
Gã, không đúng, bọn gã gặp được sơn tặc.
Đúng là không nên lên đường vào ban đêm, hiện giờ đi vào ban ngày còn không an toàn đã là, đêm tối còn chạy đến một nơi hoang dã như vậy. Một đám cả người lẫn ngựa lao đếm bao vây lấy bọn gã.
Gã không biết mình may mắn hay là bất hạnh nữa, vừa mới nhìn thấy đối phương, mồm hô to, tay giơ đao thương vọt lên thì đã bị một cục đá ném tới, nện trúng đầu. Binh khí sắc nhọn cũng thân võ nghệ cao cường còn chưa kịp biểu hiện đã hôn mê bất tỉnh.
Hiện tại sơn tặc nào có giống khi thái bình, bây giờ một cục đá cũng có thể là quân khí.
Chờ gã tỉnh lại thì đã bị nhốt trong sơn động này.
Là sơn động đúng không nhỉ, gã bị che mắt, nhưng có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh, có lửa trại sưởi ấm, cùng với thanh âm đùa giỡn mắng nhiếc của đám sơn tặc ở phía ngoài.
Gã không biết mình bị bắt đã bao lâu, mặt bị bịt lại không biết bên ngoài là ban ngày hay đêm tối. Từ khi gã tính lại đến giờ dựa theo trình độ đói khát để tính thì mỗi ngày chỉ được ăn một bữa cơm, nếu vậy thì hẳn là đã qua ba ngày.
Nghe lỏm được từ miệng đám sơn tặc, gã đoán những người khác đã chết hết, chỉ còn mình gã lúc trước bị đá nện cho nên hôn mê, không thể phản kháng cũng không hề bị thương. Gã còn sống vì sơn tặc không muốn gimết chết gã, bởi bọn chúng muốn nhân lực để đào sơn động.
Tựa hồ như đám sơn tặc này cũng rất hối hận khi cướp bóc bọn họ.
"Nhìn qua nhân số không nhiều lắm nhưng lại có thể chống trả".
"Người bên chúng ta bị thương rất nhiều, tuy đối phương đều đã chết nhưng thật là mất nhiều hơn được."
"Chỉ còn một kẻ nửa chết nửa sống này thoạt nhìn không thể làm được gì, vậy vì sao chúng ta phải giữ kẻ này lại."
Cơn gió lạnh mang theo mùi khói mịt mờ và lời nói truyền từ bên ngoài vào, sau đó, thực sự có bước chân hỗn độn vọt vào. Tuy rằng, Hoàng Đắng không nhìn thấy gì nhưng có thể ngửi được mùi máu tươi, đó hẳn là một thanh đao dính máu.
Gã đã từng ngửi qua, đương nhiên lúc ấy trên đao dính máu của người khác.
"Đừng gϊếŧ ta, đừng gϊếŧ ta." Gã vội giãy giụa hô lên, bởi vì mỗi ngày chỉ được ăn một bữa nên chỉ phát ra những thanh âm yếu ớt. "Ta còn hữu dụng, ta còn hữu dũng."
Thổ phỉ đứng trước mặt giơ đào, phì một tiếng: "Giữ ngươi thì có ích lợi gì, vết thương quá nặng, dù sống sót cũng chỉ là kẻ bỏ đi thôi."
Hoàng Đắng có thể cảm nhận được miệng vết thương trên đầu của mình, nơi ấy tựa hồ như lõm xuống một vết. Hắn từng dùng đầu chạm xuống mặt đất để kiểm tra, là đau, cùng với máu trào ra. Lâu như vậy mà máu còn chưa ngừng chảy có thể thấy được đám thổ phỉ này không hề trị thương cho gã, cứ để như vậy gã thật sự chỉ có chết thôi.
Nhưng hiện tại gã còn chưa chết.
"Đại gia! Đại gia! Đừng gϊếŧ ta!" Hoàng Đắng dùng toàn bộ sức lực để kêu lên. "Ta là thổ phỉ!"
Thanh đao mùi máu tanh ngừng ở sau cổ gã.
"Nói hươu nói vượn, ngươi thì là thổ phỉ gì, ở đâu ra thổ phỉ như các ngươi, rõ ràng là kẻ có tiền." Thổ phỉ tức giận quát.
Hoàng Đắng không dám thở dốc: "Ta là thổ phỉ thật mà, ta là, các ngươi, các ngươi biết phủ Quang Châu không? Các ngươi biết Lương Thôn huyện Giang Nguyên phủ Quang Châu vừa mới bị cướp không? Ta, đó là ta, là chúng ta làm!"
Người đàn ông ở trước mặt tựa hồ đang suy nghĩ, sau đó xoay người đi ra ngoài, bên ngoài truyền đến tiếng dò hỏi, bàn bạc và bình luận.
Không biết đây là đâu, đám thổ phỉ này hình như còn chưa biết việc Lương thôn bị cướp bóc, nhưng không sao, thiên hạ này làm gì có ai không biết phủ Quang Châu chứ, chỉ cần hỏi thăm một chút là có thể biết được....
Quả nhiên không bao lâu, có tiếng bước chân đi vào, số lượng còn nhiều thêm, thanh đao mùi tanh kia trực tiếp dí sát vào cổ gã.
"Loại ác phỉ như ngươi càng không thể để lại." Thổ phỉ lúc trước hô.
Đương nhiên Hoàng Đắng không bị lời lẽ chính khí của thổ phỉ này dọa sợ, gã trực tiếp bày ra lời dụ hoặc: "Ta có thể mang các ngươi đến phủ Quang Châu, nơi ấy, dồi dào bất cứ một thôn xóm nào cũng có tiền, có lương."
Phủ Quang Châu dồi dào là điều mỗi người đều biết, nhưng nơi ấy cũng có binh mã hùng hậu đề phòng. Đám thổ phỉ, mã tặc như bọn họ không thể đi vào, chỉ biết thèm nhỏ dãi tránh lui thôi, nhưng mà dụ hoặc từ thuế ruộng quá lớn, đặc biệt là vào mùa đông như hiện tại...
"Các ngươi,... hiện tại các ngươi còn không bằng khất cái ở phủ Quang Châu đâu." Hoàng Đắng lại hô lên một lần nữa. "Ta có thể mang các ngươi đi vào, ta là người của phủ Quang Châu."
Thanh đao đặt trên cổ nhẹ đung đưa, tựa như đang do dự, đang suy nghĩ...
"Ta, chủ nhân của ta, ở phủ Quang Châu là một người rất tài giỏi." Hoàng Đắng cắn răng nói.
Nhóm thổ phỉ cũng mồm năm miệng mười kêu lên.
"Ngươi không phải là thổ phỉ à? Thổ phỉ sao còn có chủ nhân được?"
"Người tài giỏi? Vậy chúng ta đi chẳng phải đi chịu chết sao?"
"Gϊếŧ gã! Đây là kẻ lừa đảo!"
Hoàng Đắng cảm thấy cổ trầm xuống, lưỡi đao cắt vào thịt, gã kêu lên thảm thiết: "Chủ nhân của ta họ Hoàng! Là Hoàng thị phủ Quang Châu! Hiện tại chủ nhân của ta cần thổ phỉ! Ngài ấy sẽ coi trọng các ngươi!"
Lưỡi dao rút ra khỏi da thịt, một bàn tay xốc cái túi trên đầu gã của ra, ánh sáng chói mắt, tiếng ồn ào cũng tiêu tan trong nháy mắt.
Hoàng Đắng quỳ rạp trên mặt đất, nỗ lực mở hé hai mắt, nhìn thấy giữa ánh sáng có một người đàn ông mặc binh bào với thân hình cao lớn.
"Nơi này chính là phủ Quang Châu, ngươi dẫn chúng ta đi gặp chủ nhân của mình đi." Người kia bình thản nói.
Có ý gì? Mắt Hoàng Đắng dần thích ứng với ánh sáng, sau đó gã nhìn thấy bản thân không phải ở trong sơn động mà là ở một gian phòng được bố trí giống như sơn động. Mà đám thổ phỉ đều đã cởi bỏ áo bông rách nát, lộ ra binh bào bên trong...
Tầm mắt Hoàng Đắng nhìn về phía cửa, thấy đồng bạn của mình cùng với Đào Nhiên.
Bọn họ đều bị cột lấy, nằm liệt trên mặt đất, miệng bị nhét giẻ, mọi người đều nhìn gã, có người tuyệt vọng, có người hoảng sợ, có người rơi lệ...
Xong rồi...
Mắt gã tối sầm hôn mê bất tỉnh, gã không thể tin được chuyện gì đang xảy ra nữa.
Hoàng lão thái gia cũng không dám tin đang xảy ra chuyện gì, lúc ấy ông đang cũng người nhà và môn khách đàm tiếu về tình thế hiện tại.
Tình thế khả quan.
Sự khủng hoảng của dân chúng phủ Quang Châu còn đang kéo dài, tốc độ truyền bá của lời đồn đãi và nội dung của nó đạt hiệu quả tốt hơn so với dự đoán của bọn họ,
Điền gia, Liêu gia đã tới Tuyên Võ đạo, khiến cho dân chúng bên kia cũng bắt đầu hoảng sợ suy đoán, cùng lời đồn bắt đầu tràn ra.
Mấu chốt nhất là binh mã Tuyên Võ đạo.
"Tuy rằng Chấn Võ quân chiếm cứ rất nhiều nơi ở bên kia, nhưng bên đó vẫn còn rất nhiều địa phương không thuộc về Chấn Võ quân. Bọn họ nếu không kiêng nể gì mà làm điều bất lợi với Điền gia và Liêu gia thì tất nhiên sẽ lọt vào sự phản kích của các vệ binh mã khác." Một môn khách đang chỉ chỉ lên tấm dư đồ treo trên bức bình phong, cười: "Nói vậy rất nhiều binh mã đang chờ mong điều này."
"Lão thái gia chọn cho Liêu gia và Điền gia một nơi thật tốt." Một môn khách khác khen. "Võ thiếu phu nhân muốn dùng Chấn Võ quân để bá quyền thì những lộ binh mã khác tất nhiên cũng có ý này."
Những kẻ muốn dùng binh mã để bá quyền thì tất nhiên sẽ không thể cùng một lòng.
Một vị lão gia họ Hoàng bưng trà hừ một tiếng: "Lòng tham không đáy, khiến cho toàn bộ những nơi mà Chấn Võ quân chiếm đóng loạn lên thôi."
"Có người đưa lương thực tới trong thành." Một lão gia khác cười nói. "Xưng là quan phủ đã mua đủ lương thực, kết quả thì sao, chỉ có một xe lương thực, rêu rao đi khắp trong thành rồi vào kho của quan phủ. Sau đó lại đi ra từ cửa sau, tiếp tục đi xuyên qua đường phố tạo cảnh tượng giả dối là xe lương cuồn cuộn không ngừng."
"Ta đã cho vài người giả bộ lưu dân đói không chịu được nhào lên cướp lấy lương thực, còn rạch bao lương ra." Có người cười nói. "Mấy người đoán thế nào? Lương thực trong bao chỉ toàn là cỏ khô mà thôi."
Đám người ngồi trong phòng bật cười, tiểu xiếc lừa gạt trẻ nhỏ à?
"Người quan phủ đúng là mặt dày, nói đây là cỏ khô cho ngựa ăn." Người kia nói tiếp, còn khịt mũi cười ha ha. "Bảo rằng phủ Quang Châu không chỉ người có thể ăn no mà ngựa cũng có thể, nhưng bọn họ không biết, lời này sẽ khiến dân chúng càng thêm hoảng sợ."
Tiếng khịt mũi và cười đùa vang lên trong nhà.
Hoàng lão thái gia buông chén trà trong tay xuống, đánh gãy ồn ào đó. Ông không lấy việc thưởng thức đối thủ trước khi giãy chết làm thú vui, ông chỉ muốn nhìn đối thủ chết mà thôi.
"Hiện tại việc chuyển nhà đã đến nhà nào rồi?" Ông hỏi.
"Trong nội hạt phủ Quang Châu đã đến nhà thứ tư đang dọn, là Tưởng gia và Hàn gia." Một môn khách đáp.
Hoàng lão thái gia nhíu mày: "Không đúng rồi, sao lại ít như vậy?"
Môn khách này nói: "Ngô gia, Lâm gia và Tôn gia nói còn có việc, sẽ dọn sau một chút."
"Có chuyện gì?" Hoàng lão thái gia ngồi thẳng dậy. "Tại sao không ai nói cho ta biết?"
"Là như thế này, lần trước con đã nói với phụ thân rồi, môn khách của Võ thiếu phu nhân kiêu căng đến Ngô gia khiến Ngô lão thái gia tức giận đến bệnh." Một lão gia vội giải thích. "Sau đó, Ngô gia nói lão thái gia nhà bọn họ lớn tuổi, sợ trên đường không chịu đựng nổi, ở nhà dưỡng bệnh một chút rồi mới lên đường."
Hoàng lão thái gia thấy kỳ quái hỏi: "Không chịu đựng nổi không phải càng tốt hay sao? Chết trên đường khi bị bức rời xa quê hương, Ngô lão thái gia đang tìm lại thanh danh cho con cháu đó, Đám người Ngô gia kia bị choáng váng à?"
Nói tới đây, ông vỗ vỗ bàn.
""Đi, gọi người Ngô gia tới, để ta nói với bọn họ."
Người trong phòng đang định thưa dạ thì có tiếng sấm rền truyền tới từ phía xa xa, mặt đất dưới chân hơi chấn động.
Đây không phải là động đất mà chấn động do rất nhiều bước chân dồn dập bước.
Sao thế này?
Có người nghiêng ngả lảo đảo vọt từ bên ngoài vào, rồi bịch một tiếng quỳ xuống.
"Võ thiếu phu nhân! Võ thiếu phu nhân! Dẫn theo binh mã hướng về phía chúng ta."
...
...
Binh mã từ bốn phía xuyên qua cửa thành phủ Quang Châu.
Bọn họ mặc áo giáp tay cầm đao thương, lưng đeo khiên chắn, từng đội từng đội cuồn cuộn không ngừng.
Toàn bộ phủ Quang Châu chấn động.
Dân chúng náu trong cửa nhà, trốn trong ngõ nhỏ trộm nhìn ra trong lòng chỉ biết chấn động, vẻ mặt vốn sợ hãi nay càng thêm kinh sợ.
Cảnh tượng này bọn họ đã từng thấy, đó là khi Chấn Võ quân xuất binh bảo vệ thành trì, chiến đấu với phản quân. Bọn họ từng đừng ở cửa thành nhìn từng đội từng đội binh mã đi ra ngoài kết trận, xem là lòng người kích động phấn chấn.
Nhưng hiện tại, quân trận đó không hướng ra ngoài thành mà là đi vào bên trong thành, binh mã định làm gì?
Rốt cuộc đao thương không nhằm về phía phản quân hay tặc binh nữa mà nhằm vào dân chúng ư?
Tất cả mọi người nhớ tới những lời đồn đãi lén lan truyền gần đây, phủ Quang Châu đã không còn tiền, không còn lương thực nữa, quan phủ và binh mã nuôi dưỡng nhiều dân chúng như vậy, hấp dẫn nhiều lưu dân tới như vậy thật ra là coi họ là dê bò, khi không còn đồ ăn thì sẽ ăn thịt luôn bọn họ.
Lời này vốn truyền ra từ đám nhỏ, người lớn đương nhiên không tin, nhưng khi bọn nhỏ ngày đêm khóc gào, người trong thành không ngừng trốn chạy, toàn bộ cửa hàng đều đóng cửa, thì người lớn cũng bắt đầu dao động.
Các thế gia đã đào tẩu, hỏi thế nào cũng không cho biết lý do.
Thế gia có tiền, có thế, nên quan phủ mới thả bọn họ chạy đi.
Mà dân đen bọn họ chỉ là người thường không tiền không thế, ngoại trừ làm công cho quan phủ ra thì mang lại ích lợi gì nữa?
Sau đó, giữa những người lớn với nhau lưu truyền một bài thơ, bài thơ này kể về hỗn chiến của vương triều Đại Hạ trước đây, có binh tướng hung hãn gọi bá tánh là dê hai chân.
Đúng vậy, trong lịch sử đã từng xảy ra việc này, bọn họ sống trong thịnh thế quá lâu, đã sớm quên mất và cho rằng đó chỉ là việc hoang đường.
Nhưng khi người ở loạn thế thì mọi chuyện đều hoang đường!
Người lớn ôm lấy trẻ nhỏ, ban ngày hoảng sợ bất an, tối đến cùng nhau rơi lệ, tự hỏi phải làm gì bây giờ?
Có người lén kiến nghị, nếu quan phủ và binh mã muốn hại bọn họ, thì bọn họ phải phản kháng, chờ cũng chết thì không bằng ra sức tìm đường sống.
Bọn họ tay không tấc sắt, thiên hạ đại loạn, phản quân hoành hành, nhưng Đại Hạ vẫn còn hoàng đế mà, triều đình Đại hạ vẫn còn tồn tại mà, nếu xảy ra hỗn loạn, hoàng đế sẽ cứu bọn họ.
Đây là đường sống duy nhất.
Do dự, kích động, điên cuồng, thấp thỏm vô số sóng ngầm lưu động giữa dân chúng, nhưng hết thảy còn chưa kịp phát sinh, Chấn Võ quân vào thành!
Làm sao bây giờ? Hiện tại ra sức xông lên hay là chờ chết? Dân chúng phủ Quang Châu vừa hoảng sợ lại vừa tuyệt vọng.
Nhưng cùng với binh trận, là tiếng la hét quen thuộc của nhóm quan sai vang lên trên đường. Chẳng qua hôm nay không phải kêu thời tiết ra sao, cẩn thận củi lửa thế nào, trên đường phố cấm ẩu đả, không được thả trâu ngựa chạy loạn không sẽ bị xử lý phạt 300 tiền....
Mà là.
"Phủ Quang Châu tróc nã phản tặc, binh mã vào thành."
"Dân chúng cấm gây rối, không được xông ra va chạm, nếu không sẽ coi như phỉ tặc mà xử."
Vó ngựa chạy băng băng qua phố lớn lẫn ngõ nhỏ, hai câu này không ngừng lặp đi lặp lại.
Chỉ thấy có lời nói phá tan cửa sổ chứ binh mã không vọt vào thì người náu sau ô cửa không khỏi lớn mật hơn.
Có người mở rộng cửa ra vào, có người nhoài mình ra khỏi ô cửa, có người bước chân ra xem.
Từng đội, từng đội binh mã đi qua không hề để ý đến bọn họ, mà quan sai chạy băng băng cũng chỉ ngồi trên lưng ngựa lặp đi lặp lại lời thông báo, còn báo thêm: "Không được chạy loạn, không được la hét."
Cứ như vậy à? Dân chúng không nhịn được hỏi quan sai: "Phản quân vào thành ư?"
Quan sai nhìn bọn họ: "Không phải vào thành mà là vẫn luôn ở trong thành."
Dân chúng ồ lên, quả nhiên có phản quân, phủ Quang Châu xong rồi, nguyên nhân các thế gia đào tẩu rốt cuộc được xác minh, tiếng kêu hoảng loạn còn chưa cất lên thì đã bị nhóm quan sai lạnh giọng áp xuống.
"Là phản tặc không phải phản quân!"
"Không được ồn ào!"
"Phản tặc đã bị khống chế, Võ thiếu phu nhân tự mình đi tróc nã!"
"Người không liên quan không được đồn thổi, không được gây bạo động, người vi phạm coi như đồng đảng của phản tặc luận tội!"
Trong tiếng hô quát của nhóm quan sai, đặc biệt là khi nghe những lời như phản tặc đã bị khống chế, Võ thiếu phu nhân tự mình đi tróc nã thì dân chúng đang xôn xao dần yên tĩnh lại. Họ thấy những đội quan binh đi qua không hề giơ vũ khí chĩa về phía họ, những người khác cũng tới dò hỏi lẫn nhau, sau đó tất cả cùng ngập ngừng đi theo hướng quan binh rời đi.
Vì thế càng ngày càng nhiều người ra khỏi cửa, xuyên qua đường phố đuổi theo hướng quan binh.
Đại trạch nhà họ Hoàng đã bị quan binh vây quanh, chật như nêm cối, giữa một mảnh rậm rạp toàn là vũ khí lạnh lẽo, nữ tử mặc trang phục trắng ngồi trên lưng ngựa cực kỳ bắt mắt.
Dưới ánh mặt trời, nàng như tỏa sáng lấp lánh với chiếc cổ thon dài, vòng eo hoàn mỹ, chỉ có thần tiên mới có thể điêu khắc ra được dáng vẻ ấy.
Nhưng đám đàn ông trước cửa nhà họ Hoàng nhìn thấy nàng không hề cảm nhận được một chút tiên khí nào, mà chỉ có quỷ khí mang đến tử vong.
Hoàng A Tiêu phát ra một tiếng cười to.
"Thật là hồ ngôn loạn ngữ, Hoàng thị ta sao có thể là phản tặc được?"
"Võ thị ngươi hãm hại, vu oan."
"Giữa lanh lảnh càn khôn, Võ thị ngươi định ngậm máu phun người, gϊếŧ bình dân bá tánh hay sao?"
Võ thiếu phu nhân không trả lời hắn, người trả lời là Nguyên Cát đứng phía trước đội quân.
"Các ngươi kích động 26 hộ dân thuộc 13 huyện do phủ Quang Châu quản hạt dọn đi." Hắn nói, vừa dứt lời còn vung tay lên. "Mang người làm chứng lên."
Lúc này, giữa toán binh mã có 7 người đi ra, nhìn thấy mấy người này, dân chúng xôn xao, đây là mấy vị lão gia mà bọn họ quen biết.
Hoàng A Tiêu cười lạnh, hô tên từng người: "Ta còn tưởng rằng phụ thân, mẫu thân, tổ tông mấy người bị bệnh sắp chết chứ, hóa ra còn có thể ra cửa à."
7 người này với sắc mặt hổ thẹn, tầm mắt trốn tránh có người quay mặt, có người thối lui, nhưng cũng có người thản nhiên.
Người thản nhiên kia không để ý đến Hoàng A Tiêu đang trào phúng, hắn giơ tay thi lễ với mấy người Hoàng thị sau đó chuyển người hướng về phía Võ thiếu phu nhân, binh mã và dân chúng: "Ta được nhà họ Hoàng triệu tập tới để bàn bạc và quyết định việc dọn khỏi phủ Quang Châu."
Hắn vừa mở miệng nói thì những người khác cũng không hề trốn tránh nữa, họ sôi nổi đứng ra, báo lại từng địa điểm bàn bạc, bao nhiêu lần, có những ai, trình tự dọn đi như thế nào, một lần đi bao nhiêu người mới có thể khiến dân chúng càng thêm khủng hoảng.
Trong khi nghe họ báo lại, thỉnh thoảng dân chúng vang lên từng đợt xôn xao, ầm ĩ, khϊếp sợ, không thể tin được.
Biểu tình của đám người Hoàng thị lại rất bình tĩnh, hờ hững hoặc là khinh thường cười lạnh.
"Chúng ta đã nói xong." Khi bảy người kia đã nói hết, họ một lần nữa thi lễ với mọi người, rồi nâng tay áo lên che mặt. "Chúng ta có tội."
Hoàng A Tiêu cười, phất tay áo về phía bọn họ. "Còn chưa nói xong mà, tại sao các ngươi lại không nói, vì sao chúng ta lại bàn bạc việc này?"
Thân hình cả 7 người hơi cứng lại, họ dùng tay áo che mặt lại, tựa như là quá xấu hổ, cả đời này sẽ không lộ mặt ra nữa, càng không muốn nghe lời Hoàng A Tiêu nói,
Mà Hoàng A Tiêu cũng không quát hỏi bọn họ nữa, hắn thi lễ với Võ thiếu phu nhân và dân chúng: "Không sai, đấy là do nhà chúng ta triệu tập, còn vì sao à, là vì Võ thiếu phu nhân đòi tiền thuế ruộng, đòi cống nộp lương thực và đất đai, bức chúng ta không thể không rời đi."
Hoàng A Tiêu gọi phòng thu chi ra, phòng thu chi đứng ở cửa triển khai ra một quyển sổ sách thật dài, viết rành mạch rõ ràng ngày nào tháng nào, nộp bao nhiêu tiền, giao bao nhiêu lương, lại còn có con dấu đỏ thẫm của quan phủ ở biên lai.
"Mấy nhà các ngươi hộ nào mà không như vậy?" Hoàng A Tiêu lại nhìn về phía 7 người đang che mặt. "Ta kích động các ngươi ư? Giờ bên ngoài binh hoang mã loạn, nếu không phải các ngươi sống không nổi thì ta có bảo các ngươi đi, các ngươi có dám đi thật không?"
Dân chúng lại ồ lên nghị luận, 7 người kia che mặt càng kín.
"Quan phủ thu thuế ruộng của các ngươi thì có gì mà không đúng?" Nguyên Cát thản nhiên nói. "Là ai bảo vệ các ngươi ăn mặc không lo, chè chén chơi bời, bình an phú quý như cũ trong phủ Quang Châu này, thu ngắm lá đỏ đông thưởng tuyết, ba ngày mở tiệc chiêu đãi, năm ngày đạp thanh đi dạo? Đó là quan phủ và quan binh. Ngay cả các thương nhân muốn mời quan phủ, quan binh bảo vệ bình an còn phải trả tiền, vậy các ngươi vì sao lại không phải trả?"
Tiếng ồn ào của dân chúng dần bình lặng, đúng vậy, có gì không đúng à? Hẳn là phải như vậy rồi.
"Dân chúng không có tiền, không có lương, bọn họ đổi bằng sức lao động." Nguyên Cát nói. "Các ngươi không ra tiền, không ra lương, cũng có thể đổi bằng sức lực mà, nhưng các ngươi không muốn ra tiền, không muốn ra lương, cũng không muốn đổi bằng công sức mà còn muốn hưởng phúc, hưởng lạc ở phủ Quang Châu thì khó mà có chuyện đó."
Sắc mặt Hoàng A Tiêu trở nên ảo não, hắn quên mất đang đối diện với dân chúng. Đám dân chúng này tuy rằng có thể bị thế gia thao túng nhưng bọn họ không phải một lòng.
Không thể dùng lý do kia trước mặt dân chúng được.
Không chờ hắn mở miệng, Nguyên Cát không truy hỏi điều này nữa.
"Kích động thế gia cũng được, các ngươi đi thì đi đi, nhưng các ngươi còn lan truyền tin đồn mê hoặc dân chúng trong thành." Hắn nói rồi vung tay lên.
Có quan binh đẩy mười mấy người bước ra, nhưng người này có bộ dạng của tiểu nhị, lưu dân, thương nhân. Họ đều bị trói chặt, bịch một tiếng quỳ xuống, nói ra thân phận, lai lịch của bản thân. Sau đó nói tiếp mình nhận bao nhiêu tiền của nhà họ Hoàng, nhận lúc nào, lan truyền lời đồn gì, ở đâu, khi nào, thậm chí lúc ấy có ai cũng có thể nói ra một vài người.
Mà vừa lúc, vài người kia cũng đang xem náo nhiệt, họ kinh ngạc đứng ra chứng minh, rằng đúng là lúc đầu mình nghe lời đồn này từ kẻ kia nói, gì mà dê hai chân, gì mà phản quân đánh tới đây, nước giếng khô cạn.
Nghĩ đến tin tức khiến bản thân kinh sợ đêm ngủ không yên, hóa ra lại là giả làm dân chúng ồ lên, tiếng mắng chửi phẫn nộ truyền ra.
Hoàng A Tiêu không chút sứt mẻ giữa những tiếng mắng nhiếc đó, vẻ mặt hắn càng thêm bình tĩnh và kiêu căng: "Nói có sách, mách có chứng, bảo chúng ta sắp xếp người lan truyền tin đồn à, vậy sao không phải là do mấy người tìm những kẻ này vu oan cho chúng ta chứ?"
Việc này đều là kiện tụng bằng miệng lưỡi, chẳng có bằng chứng chỉ là người truyền người mà thôi, sợ cái gì.
Nguyên Cát không cãi cọ với hắn mà tiếp tục nói: "Lời bịa đặt là dùng miệng để gϊếŧ người, ngoại trừ điều này ra, các ngươi còn giả dạng phản tặc dùng đao gϊếŧ người."
Hắn lại lần nữa vung tay lên.
"Dẫn hung thủ đánh cướp Lương thôn đến đây."
Biểu tình của Hoàng A Tiêu khẽ biến, một đám người bị dẫn tới, mười mấy người đi đầu có bộ dạng hộ vệ bị trói, bị áp giải đến, phía sau còn mười mấy hài đồng có lớn có bé.
"Mấy người này các ngươi có nhận ra không." Nguyên Cát nói.
Quan binh kéo túm tóc khiến mười mấy kẻ kia ngẩng đầu, làm khuôn mặt của bọn họ triển lãm trước những người khác.
Đám người trở nên kích động, chỉ một lát mà tiếng la hét "ta biết người này", "ta quen người này", "ta biết tên người này" vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Đám người nhà họ Hoàng đứng trước cửa khó nén được kinh hãi, những kẻ này không phải nương theo lý do hộ tống Đào Nhiên mà rời đi rồi sao? Vậy mà bị bắt được? Đào Nhiên đâu? Không, không, mấu chốt nhất là đám hộ vệ này là người của nhà họ Hoàng. Đã cắm rễ ở phủ Quang Châu vài thập niên, bọn họ có cha mẹ, có thân bằng có bạn tốt... sẽ có người nhận được ra họ!
Mà khi mười mấy kẻ này bị kéo túm lộ ra khuôn mặt, những đứa nhỏ vốn nơm nớp lo sợ, hoặc dại ra mặt mày xám như tro tàn, đột nhiên trở nên kích động, chúng la to xông đến bắt đầu vung tay đấm đá mười mấy kẻ kia.
"Là hắn!"
"Hắn gϊếŧ nương của ta! Ta còn nhớ rõ hắn!"
Có đứa hô to, có đứa chỉ biết òa khóc, tiếng khóc tiếng kêu khiến đất trời yên lặng.
Dân chúng vây xem không cần hỏi cũng biết những đứa trẻ này là ai.
Khi mà thời khắc tử vong tiến đến, người được cha mẹ, thân nhân liều mình bảo vệ đều là hài đồng.
Hơn một trăm nhân khẩu Lương thôn hiện tại chỉ còn mười mấy đứa trẻ này.
Không biết bọn nhỏ làm thế nào để vượt qua thời khắc tuyệt vọng và bi thống kia, còn ghi tạc bộ dạng thảm thiết của thân nhân cùng với khuôn mặt của hung thủ vào trong lòng.
Hạ nhân của nhà họ Hoàng vậy mà là phỉ tặc cướp gϊếŧ Lương thôn ư, điều này có ý nghĩa gì?
Dân chúng không hề chất vấn hay nghị luận, mọi tầm mắt đổ dồn về phía trước, yên tĩnh còn đáng sợ hơn so với ồn ào náo động.
"Đám hộ vệ này là do Hoàng thị các ngươi sắp xếp giả trang phỉ tặc để cướp sạch Lương thôn." Nguyên Cát nói. "Bọn họ đã cung khai, điểm chỉ hiện tại chúng ta muốn bắt các ngươi về vấn tội."
Dù làm bất luận việc gì đều đã cân nhắc đến tình huống xấu nhất cho nên đám đàn ông nhà họ Hoàng đứng trước cửa chỉ hoảng sợ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi sau đó đã khôi phục bình tĩnh.
"Làm sao có thể biết có phải các ngươi đánh cho nhận tội hay không?" Một người đứng ra hô lớn với vẻ mặt phẫn nộ.
"Đây là hộ vệ hộ tống thân nhân của nhà họ Hoàng đến kinh sư, vậy mà các ngươi dám chặn cướp bọn họ." Một người khác hô, hắn tiến lên một bước: "Các ngươi ỷ vào có binh mã trong tay, bịa đặt chứng cứ, ngậm máu phun người, hãm hại Hoàng thị nhà ta."
Công tử Hoàng A Tiêu vung tay áo về phía sau, bộ dạng không vội cũng không giận, chỉ thản nhiên nói: "Không có lệnh của quan phủ, không có lệnh của triều đình, các ngươi đừng mơ tưởng có thể tiến vào cửa lớn nhà ta."
Hắn vừa dứt lời thì tiên âm rơi xuống từ trên trời, vị Võ thiếu phu nhân vẫn luôn yên tĩnh không nói một lời rốt cuộc cũng mở miệng.
Không hề chất vấn, không hề chỉ trích tội trạng, nàng nhìn cửa lớn nhà họ Hoàng, nói một câu: "Bắt người."
Nàng vừa ra lệnh, một loạt binh lính đứng phía trước lập tức phóng về phía cửa lớn.
"Các ngươi dám!"
Mấy người nhà họ Hoàng phẫn nộ hô to, còn có 2 gã đàn ông xông lên, múa may cánh tay.
"Nếu các ngươi muốn vào cánh cửa này thì hãy bước qua người chúng ta đi.!"
Nhưng còn chưa kịp dứt lời thì binh lính đã xông tới, phụt một tiếng, trường thương đâm xuyên qua ngực của họ.
Tiếng la hét phẫn nộ biến thành tiếng kêu thảm thiết.
Tiếng kêu này còn chưa dứt thì phụt một tiếng nữa, trường thương được rút ra từ trước ngực hai người này, máu phun ra như suối, đồng thời bước chân dẫm tới, chặt đứt tiếng kêu thảm thiết cuối cùng của bọn họ, dẫm lên thân thể mềm nhũn của bọn họ, bước qua đi.
Dẫm qua.
Không phải dẫm lên thân thể nữa.
Mà là dẫm lên thi thể.
Hoàng A Tiêu đứng sau hai người này một bước sắc mặt lập tức tái nhợt. Máu tươi, thi thể, trường thương dính máu đã ập đến trước mắt hắn...
Hắn phát ra một tiếng thét chói tai, vội vàng lui về phía sau.
Vào lúc này, dân chúng ven đường rốt cuộc lấy lại được tinh thần, cũng phát ra tiếng thét chói tai.
Tri phủ dẫn theo bọn quan viên xông tới cũng vừa lúc thấy cảnh này, thân mình hắn mềm xuống, cổ họng phát ra tiếng la nghẹn ngào.
Gϊếŧ, gϊếŧ người!
Võ thiếu phu nhân, gϊếŧ người rồi!