Trong thành Lạc Dương, không ai không biết tình cảm yêu thương vợ của Vương gia Trung Châu, thậm chí dân gian còn lén đồn, Trung Châu Vương vì cưới người Vương phi này mà vứt đi ngôi vị Nhiếp chính Vương, ném đi đại quyền sinh sát một nước, nhưng dù sao lời đồn thất thiệt, nào ai là người trong cuộc biết rõ ngọn ngành, chẳng qua chỉ là câu chuyện truyền miệng ướt át đẹp đẽ trà dư tửu hậu thôi.
Người biết chuyện này rõ ràng nhất, e không ai khác ngoài Nhất đẳng Đại thị vệ Vương phủ Trung Châu Triển Việt. Năm đó Triển Việt theo Trung Châu Vương một đường từ Tri phủ Dương Châu đến Tổng đốc Lưỡng Giang, binh biến kinh thành đến Nhiếp chính Vương, cuối cùng lại đột biến phong vân rớt khỏi vị Nhiếp chính Vương, cuối cùng là Trung Châu vương Lạc Dương ngày nay. Cho nên, có thể gọi là biết rõ ngọn ngành.
Dưới mắt Triển Việt, Vương gia vì Vương phi quẳng đi một nước là siêu chuẩn!
Năm đó bị lạc mất Vương gia trong đêm lửa cháy Lạc Dương, cho đến khi y gặp được Vương gia ở sau ngõ hẻm khách điếm, thấy Vương gia thất thần cầm một khúc tay áo bị kéo rách, câu đầu tiên khi nhìn thấy y chính là “Diệu Nhi, là Diệu Nhi!”. Sau đó hạ lệnh phong tỏa tám mặt cửa thành Lạc Dương. Nghiêm cấm phụ nữ con nít ra vào, mặt khác sai người càn quét các tiệm vải may đồ trong thành Lạc Dương, thề phải tra ra này áo này ai cắt may giao cho nơi nào.
Đến lúc Vương gia lên chùa Bạch Mã thắp hương tế bái, sau này ngẫm lại, thật ra đều là vì nương theo con đường đương kim Thánh thượng Tống Tịch Viễn đã ngoài sáng trong tối xếp đặt dẫn Vương gia lên núi vô tình gặp lại Vương phi. Vương gia tâm tư thông suốt như ngọc, há không nhìn ra? Nhưng mà, gì có thể so với một Vương phi sống sờ sờ bầu bạn bên người khiến Vương gia động tâm cơ chứ? Từ lúc Vương phi trúng tên mà chết trước mặt Vương gia, ngài đã coi quyền thế nhẹ đi rất nhiều. Đừng nói là quyền thế, ngay cả sống chết còn xem nhẹ.
Vương gia biết Vương phi đang miễn cưỡng với mình, ngài chỉ coi như không biết, biết Vương phi gạt mình, liền bịt tai trộm chuông mà cam tâm tình nguyện bị lừa, từ đầu đến cuối, chỉ nguyện làm những gì đổi về chân ý từ trái tim Vương phi. Trong lúc Vương gia bị bắt lưu vong ở Lạc Dương, tuy được y thuật dân gian thanh trừ chất độc trong người hai mắt đã sáng rõ, nhưng ngày càng gầy gò, Triển Việt biết rõ là vì hằng đêm ngài không thể say giấc.
Theo Triển Việt thấy, lần này Vương gia không khác nào đánh một trận cực lớn, lấy một nước ra cược, chỉ để ép Vương phi hồi tâm chuyển ý.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT