“Diệu Diệu tỷ, tỷ giúp đệ làm một con diều giấy được không? Tỷ giúp đệ, đệ sẽ trèo lên cây hái quả bạch quả cho tỷ tỷ.” Tiểu đệ đệ dẩu cái miệng trơn mọng đứng bên cổng tròn, trong tay cầm mấy nan tre và vài tờ giấy màu sắc sặc sỡ, đôi mắt đầy mong đợi, lấp lánh ánh sao khiến người ta không thể từ chối.
Trong vườn tiểu di nương vẫy tay gọi ta: “Lại đây, lại đây, Diệu Nhi, con chơi mạt chược thay tiểu di nương, người ta nói người không biết chơi mạt chược vận khí rất tốt. Hôm nay di nương thua liên tiếp ba ván rồi, con tới thay di nương đổi vận đi.”
Ta đứng trong vườn nhất thời rơi vào tình thế khó xử, gấp đến độ toàn thân vã mồ hôi, một giọt mồ hôi hình như còn theo hàng lông mi rơi vào trong hốc mắt, ta giơ tay muốn dụi, dụi hồi lâu mới mở to hai mắt ra, làm gì có Tiểu Tại, càng đừng nói đến tiểu di nương, ánh vào trong mắt là một tấm màn lụa, một vạt nắng chiếu nghiêng nghiêng vào trong phòng, xuyên qua tấm màn lụa chiếu lên người khiến cả người ta nóng bừng, thì ra ta nằm mơ.
Ta quệt mồ hôi trên cổ, lật tấm chăn mỏng, Lục Oanh luôn hầu hạ bên cạnh thấy ta tỉnh dậy, vội vàng vén màn vắt lên: “Tiểu thư đã tỉnh rồi?” Nó chìa tay tới đỡ ta, ta phất tay, tự mình ngồi dậy.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, thái dương treo mình trên cao, có lẽ giờ là buổi trưa rồi, hôm nay tỉnh dậy cảm thấy toàn thân thư thái tinh thần sảng khoái, nhiều ngày trước cũng chưa từng cảm thấy như vậy, nhất thời tâm trạng cũng theo đó mà tốt hẳn lên, trước kia uống thuốc ta luôn cò kè mặc cả uống một nửa đổ một nửa, giờ Lục Oanh bưng thuốc tới ta chẳng thèm chớp mắt uống ngon lành cả bát, trong những ngày này ngày nào cũng phải uống những bát thuốc vừa đen ngòm lại đắng, làm ta hiện giờ khẩu vị rất nặng, uống nước uống trà còn chê mùi vị rất nhạt không thể thích ứng được.
Đôi mắt đẹp của nha đầu Lục Oanh hiện giờ đã sưng húp như quả hạnh đào rồi, nó nhìn ta tha thiết: “Tiểu thư cảm thấy trong người thế nào? Có muốn ăn cái gì đó không?”
“Uống bát thuốc to tổ chảng này thì còn nuốt nổi cái gì? Ngươi mau đỡ ta đi vào trong viện.” Ta đặt bát thuốc không kia xuống, khoác áo đứng dậy, vừa không ngớt hài lòng vì mình đã nói một câu dài như vậy mà không bị chen ngang bởi mấy tiếng “khụ khụ”, vừa quay đầu hỏi Lục Oanh: “Hôm nay là ngày bao nhiêu ấy nhỉ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play