Thẩm trạch bị quây kín thành một cái thùng sắt đến kim cương cũng không xuyên thủng được, Lục vương gia “ít hôm nữa sẽ về” trong truyền thuyết vẫn phiêu du trong truyền thuyết, đến nay còn chưa phiêu tới Dương Châu. Theo cách nói của Triển Việt, hiện giờ triều đình biến động, Lục vương gia cần phải lưu lại kinh thành, bớt chút thời gian để vỗ về quan viên lớn nhỏ, sau đó mới có thể đến Dương Châu cưới Vương phi. Nói cách khác, Lục vương gia trước tiên cần phải dẹp yên đám nghịch đảng dám cả gan không phục trong triều đình, rồi mới quay về Dương Châu để xử lý Thẩm gia giàu đến chảy mỡ sau.
May là người nhà ta luôn biết tự tìm thú vui cho riêng mình, cho dù không ra khỏi cửa cũng có thể giết thời gian, các di nương ngồi trong phòng chơi mạt chược tới tận tối mịt đến mức đêm ngày chẳng phân, còn ta theo gánh hát trong nhà học được mấy làn điệu vài động tác cũng đáng để tự hào. Khổ sở chỉ có hai người.
Người đứng mũi chịu sào chính là vị đầu bếp phụ trách chuyện bếp núc trong phủ, trước đây ẩm thực hằng ngày của mấy trăm nhân khẩu trên dưới Thẩm gia đều dựa vào cái muỗng của ông ấy lo liệu, có vài phần đức cao vọng trọng, trừ ta há còn ai, vài ngày sau khi Lục vương gia đa tài đa nghệ đến nhà ta biểu diễn mấy màn xào xào nấu nấu, ông ấy bỗng thành trợ thủ chuyên lo liệu việc mua hàng, tuy phẩm giai bị giảm, nhưng cái chức này lại rất béo bở, bề ngoài giáng chức bên trong thăng cấp, cho nên ông ấy rất bình thản chấp nhận chuyện này. Hiện giờ khó khăn lắm mới được đội lại chiếc mũ đầu bếp cầm muỗng xào xáo, không ngờ Thẩm gia lại bị đám binh lính quây kín, bên trong sinh vật sống không thể ra được, mà bên ngoài sinh vật sống cũng không thể vào được, sinh vật sống không chỉ bao gồm con người, chim chóc, côn trùng, kiến, thú vật, còn bao gồm gà vịt cá thịt, củ cải khoai tây, chỉ cần là vật sống thì không thể bước vào đại môn Thẩm gia. Thức ăn hàng ngày đều do Triển hộ vệ đặt trước ở tửu lâu trong thành rồi lại tự mình dẫn theo một nhóm binh sĩ hùng dũng oai vệ chuyển vào.
Kể từ đó, ông ấy coi như hoàn toàn rảnh rỗi, mỗi ngày đều trang trí căn bếp bằng những đồ vật không dùng đến. Điều này làm ông ta vô cùng phiền não, lo sợ chưa đầy mấy ngày sẽ bị đuổi ra Thẩm môn, trở về quê nhà sống bằng tiền tích cóp dành dụm được, cho nên hai ngày nay liên tục tìm ra tố khổ. Ta khách khí trấn an ông ấy, nói rằng Thẩm gia tuyệt đối không đuổi ông về quê hương Mông Cương để chăn thả dê, vả lại còn đồng ý với ông ta lương bổng một văn tiền cũng tuyệt đối không thiếu, ông ta sau khi có được lời cam đoan của ta bèn vô cùng phấn khởi quay về phòng bếp tiếp tục trang trí.
Hiện giờ ta coi như đã nhìn rõ môn đạo, trên đời này không có chuyện gì là không thể, chỉ có chuyện không ngờ tới mà thôi, kinh hỉ đâu đâu cũng có. Con mắt phải biết nhìn xa trông rộng, ai cũng không thể đắc tội, nhất là đầu bếp cầm muỗng, không từ mà biệt, cứ nhìn Lục vương gia hiện giờ là một ví dụ rõ rành rành, mười mấy ngày trước Bùi Diễn Trinh còn đứng trong phòng bếp nhà ta nấu ăn, nháy mắt đã lắc mình biến thân thành Vương gia nhòm ngó ngai vàng rồi, điều này chứng tỏ phong thủy phòng bếp Thẩm gia rất tốt, vận số quá vượng. Anh hùng không hỏi xuất xứ, biết đâu sau này vị đầu bếp trong nhà ta cũng có thể biến thành đại tướng quân thống soái ba quân cũng nên.
Khắp thiên hạ này, duy chỉ có chồng cũ và đầu bếp là khó dạy dỗ. Bất kể thế nào cũng không thể đắc tội.
Trừ vị đầu bếp kia ra, trong nhà còn có một người lo lắng âu sầu vô cùng, đó chính là tiểu đệ đệ Thẩm Tại. Cha ta không cấm đoán hạn chế trẻ nhỏ, mà các di nương lại càng nới lỏng, để hai đệ đệ tự do thoải mải, nói cách khác, Thẩm Tại giống một chú lừa con được chăn thả, hiện giờ lại bị giữ ở trong nhà nuôi nhốt, đương nhiên rất bực tức, buồn chán đến mức hận không thể cào tường đào móng đạp cửa, như một con ngựa đứt cương băng qua hàng thị vệ tầng tầng lớp lớp phi thẳng ra ngoài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT