“Chỉ là tấm lòng thành này có nhật nguyệt chứng giám, quân có thể thưởng?”
Mặt ta nóng bừng, quay đầu sang chỗ khác, nghĩ một lát lại ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen láy thấm mực nhuộm trăng: “Có thưởng, đương nhiên có thưởng. Vậy phong ngài làm “Thẩm phủ chưởng chước đệ nhất trù”, thế nào?”
Bùi Diễn Trinh nhìn ta bằng ánh mắt nồng nàn lăn tăn gợn sóng, chìa tay vuốt ve đuôi mắt ta, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tiêu Nhi thật giống nàng, đặc biệt là đôi mắt phượng sóng sánh nước này càng giống như đúc.” Y cúi đầu, kề sát bên ta, gần đến không thể gần hơn, hai tay tóm lấy cổ tay ta: “Diệu Nhi, nàng có tha thứ cho ta không?” Hơi thở ấm áp phả ra từ đôi môi, lướt qua cánh môi ta, chầm chậm, từ từ lan tỏa, trong khoảng khắc ấy, sợi dây đàn nơi đáy lòng bị gẩy nhẹ, một chuỗi vũ âm vang lên thánh thót.
Ta mơ màng nhìn y bỗng dưng nới cổ tay ta, lấy từ trong ngực mấy thứ mỏng manh gì đó đặt vào tay ta: “Ta đã nói một năm làm một đôi hình nhân tặng nàng, năm nay đã là năm thứ tư, bốn năm, tưởng niệm, hai hài âm, [1] Diễn Trinh một khắc cũng không dám quên lời hứa năm nào, Diệu Nhi còn nhớ chứ?”
Ta cúi đầu nhìn bốn đôi hình nhân trông rất sống động trong lòng bàn tay, đầu ngón tay khẽ động, biết rõ là đại pháp hàng yêu phục ma chính tông của Bùi thị đánh đâu thắng đó không ai địch lại, lại không kìm được một hàng lệ trào khóe mắt rơi “tách” xuống, mặc dù ta chỉ là một tiểu yêu hoang dã vùng sơn cước, đụng phải pháp sư tróc yêu trừ ma đạo hạnh cao thâm như Bùi Diễn Trinh, bị tróc nã hàng phục về tình về lý có thể tha thứ, cũng không thể coi ta là kẻ ý chí bạc nhược, chỉ là chạy trời không khỏi nắng mà thôi.
“Diệu Nhi, đừng khóc.” Bùi Diễn Trinh ôm lấy ta, nhẹ nhàng đong đưa vỗ về lưng ta, đột nhiên, lại nghe y nói: “Diệu Nhi, cẩn thận!” Thoáng cái đẩy ta ra, giơ tay đỡ lấy, nghiêng mặt né tránh. Một chuỗi động tác liên hoàn ngắn gọn mà lưu loát, không lề mề dây dưa chút nào.
Ta ngẩng đầu, nhìn thấy trong lòng bàn tay y chút nước đỏ au còn đọng lại cùng với mấy hạt ớt khô chầm chậm chảy xuống. Ta còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, bánh trôi dùng thân hình bé nhỏ chắn trước mặt ta, trong tay giơ lền một túi nước làm bằng bong bóng cá, trong túi đầy ắp nước ớt nhắm thẳng vào mắt Bùi Diễn Trinh, nghe thấy nó dùng giọng nói mềm dẻo tựa gạo nếp chấn nhiếp Bùi Diễn Trinh: “Không được đánh mẹ ta, ta có nước ớt!” Hoàn toàn quên mấy ngày thường luôn e dè sợ sệt Bùi Diễn Trinh, vẻ mặt căm thù giặc, hai mắt sáng lấp lánh trợn tròn, cái miệng hồng hào chu lên, giống hệt một bé thỏ trắng đang giương nanh múa vuốt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play