Vị cung nhân chủ trì hôn lễ không dám chậm trễ dù chỉ một khắc, dùng bồ câu đưa tin, lại còn phái khoái mã phi suốt ngày đêm, chuyện “Tổng đốc Lưỡng Giang Bùi Diễn Trinh kháng chỉ từ hôn” nhanh chóng lan truyền khắp trên trời dưới đất, bay vèo vèo tới kinh thành. Thái hậu nương nương vừa hay tin vô cùng buồn bã bi thương, đối với Bùi Diễn Trinh thất vọng tột cùng, Hoàng đế bệ hạ vỗ bàn tức giận, nói hành động lần này của Bùi Diễn Trinh chính là khinh thường coi rẻ hoàng quyền, chẳng coi uy nghiêm thiên gia ra gì cả, đúng là hết thuốc chữa, không lôi ra Ngọ môn chém đầu thị chúng thì không đủ để dẹp yên cơn thịnh nộ ngút trời này. Tuy nhiên, niệm tình tổ tiên Bùi gia có ân với hoàng thất, hoàng ân mênh mông rộng mở, cho nên “chỉ” thu hồi ngọc bội miễn tử, cách chức Tổng đốc Lưỡng Giang của Bùi Diễn Trinh, biếm làm thứ dân, cả đời này không được vào triều làm quan, coi như là sự trừng phạt.
Còn ta, từ lúc Bùi Diễn Trinh bị nhốt vào đại lao ta có tới thăm một lần, cho đến khi y ra khỏi tù thì không quay lại thăm lần nào nữa. Tống Tịch Viễn kể từ hôm đám cưới đến nay cũng chẳng có tin tức gì, lại không thấy hắn bước chân vào Thẩm gia lấy một bước.
Hạ đã về len lỏi vào trong Thẩm viên, trừ việc nhà bếp có thêm đầu bếp mới, ve trên ngọn cây phá kén chui ra cất tiếng kêu râm ran, cũng chẳng có thay đổi gì quá lớn, ngày lại ngày trôi qua, vẫn đơn điệu tẻ nhạt như xưa.
Dạo gần đây, phụ thân bận bận bịu bịu tới phương bắc lo vấn đề tơ lụa, chân không chạm đất, hôm nay khó khăn lắm mới có dịp ở nhà, cả gia đình ta cùng nhau ăn cơm tối tại tiền thính, thuận tiện nghe phụ thân kể chút chuyện trời nam đất bắc kỳ văn dị sự. Bọn nha hoàn lần lượt bưng thức ăn lên, một đầu cá chép hấp được đặt ngay ngắn trước mặt Tiêu Nhi, bánh trôi cụp đôi mắt đen lay láy, mũi hơi nhăn lại.
Theo ý kiến của ta, cá chép ăn rất ngon, thịt mềm, đầu giàu chất béo, hấp cùng với đậu hũ và thịt gà xắt miếng, quả không thẹn với danh hiệu đệ nhất trong từ điển ẩm thực Hoài Dương. Nhưng từ nhỏ Tiêu Nhi đã không thích ăn cá tanh, dù chỉ dính chút xíu thịt cá cũng không chịu ăn, chẳng hiểu nó giống ai nữa, sau này ta phỏng đoán, không lẽ do lúc còn ở trong bụng ta chỉ vì một chén canh cá mà bánh trôi bị ép phải ra sớm, cho nên từ khi sinh ra đã ghét mùi tanh này, nghĩ như vậy, ta ít nhiều cảm thấy sầu não không đành lòng. Ngày thường khi phụ thân không có nhà, các viện đều tách ra dùng cơm riêng, cho nên ta cũng không ép bánh trôi ăn, còn cố ý dặn dò nhà bếp đừng đưa món cá tới viện của ta và bánh trôi.
Phụ thân thì ngược lại, rất không thích trẻ em kén ăn lãng phí, mỗi lần về nhà cả gia đình lại quây quần bên bàn ăn, ông đều đốc thúc đám trẻ nhỏ kết hợp chay mặn, các món ăn đều phải nếm qua, nếu kén cá chọn canh nhất định sẽ chọc giận lão nhân gia, lòng bàn tay không thể thiếu trúc bản. Hồi trước ta và hai đệ đệ đã từng bị đánh rồi.
Đầu bếp trong nhà đều biết bánh trôi không thích ăn cá, lại thương nó nhỏ nhắn yếu ớt, trắng trẻo mịn màng nên ai cũng không nỡ để nó chịu phạt, cho nên mỗi lần phụ thân ở nhà, mọi người tụ tập bên nhau cùng ăn cơm, nếu có thể không nấu món cá thì cố gắng không làm cá, thay thế bằng những món ăn ngon miệng khác. Tóm lại phụ thân bận rộn quanh năm suốt tháng, một bữa cơm đúng nghĩa tại nhà cũng không có mấy, cho nên đến nay bánh trôi chưa bị phụ thân trách mắng bao giờ, người trong nhà cũng nào hay bánh trôi không thích ăn cá.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT