Nghỉ ngơi thật tốt.” Lam Nhất mỉm cười vẫy tay, sau đó quả quyết đóng cửa rời đi.
Lâm Phong nhìn cánh cửa màu đen đã đóng chặt, im lặng không nói một lời. Ôm mèo con ngủ say đến ngáy khò khò trong lòng, hắn cẩn thận quan sát “căn phòng Tổng thống” này.
Ha, phòng Tổng thống của người ngoài hành tinh.
… Hắn cảm thấy mình thật sự là quá nhàm chán rồi.
Vừa bước vào cửa là một phòng khách nhỏ, chỉ hai màu trắng đen, toàn bộ bàn ghế là màu đen, còn toàn bộ vách tường là màu trắng… Rất tốt rất mạnh mẽ.
Trên mặt đất trải thảm lông xù màu trắng sữa, Lâm Phong nhìn nhìn đế giày dính đầy bùn đất của mình, không chút do dự, dứt khoát, hung hăng, giẫm lên!
Sau khi tất cả lực lượng kiên cường bất khuất của bản thân biến mất, con dã thú nho nhỏ đáng khinh trong nội tâm Lâm Phong bắt đầu điên cuồng ngóc đầu lên.
Xuyên qua em gái ngươi! Người ngoài hành tinh em gái ngươi! Nhân yêu em gái ngươi!
“Lão tặc thiên! Ngươi trả lại tiệm bánh ngọt cho ta! Ngươi trả lại tự do cho ta! Ngươi trả lại tự tôn nam giới cho ta! Ta XX cái OO của ngươi! Chết tiệt dã thú, gia không muốn làm nhân yêu ngao ngao!”
Lâm Phong chuyển hướng ánh mắt đến thứ duy nhất có màu sắc trong phòng khách —— ảnh chụp nửa người của Y Hưu Tư, hắn một tay ôm mèo, một tay chỉ ảnh chụp, hai mắt tóe lửa.
“Nói ngươi là đồ ngu ngốc ngươi còn không tin! Mắt ngươi mù sao? Giống cái, giống cái em gái ngươi! Cuối cùng cư nhiên còn dám nói nhân yêu! Ngươi…”
“Két.”
Lâm Phong cấp tốc rụt tay về, sau đó xoay người mắt hướng về cửa phòng, mỉm cười.
“Anh đã về.”
Y Hưu Tư nhìn giống cái ôm thú con, mỉm cười hướng về phía mình, động tác vào cửa dừng một chút, lãnh đạm ân một tiếng, sau đó trực tiếp mở cửa phòng ngủ.
Lâm Phong vội vàng ôm mèo con đi vào theo.
Phòng ngủ và phòng khách giống nhau, nhìn trông rất lạnh lẽo.
Nhìn sơ qua, diện tích phòng ngủ còn lớn hơn một chút so với phòng khách, mà phần lớn diện tích của nó, đã cống hiến cho cái giường khổng lồ trải ga giường màu đen ở chính giữa phòng ngủ kia.
Lâm Phong dùng ánh mắt chiêm ngưỡng mà nhìn cái giường được trải ga ngay ngắn phẳng phiu, tỏa ra âm khí dày đặc, có thể chứa mười người như hắn lăn lộn bên trên.
Y Hưu Tư thấy ánh mắt Lâm Phong nhìn cái giường đầy mong ngóng(?), quyết định, “Cậu ngủ trên giường đi.”
Lâm Phong kinh ngạc, “Vậy anh ngủ ở đâu?” Sau khi nhìn thấy cái gọi là phòng kiểu căn hộ này, hắn còn tưởng rằng bản thân phải trải chăn đệm nằm dưới đất.
“Tôi cũng ngủ trên giường.”
Lâm Phong ngoáy ngoáy lỗ tai, nghiêng đầu nhìn lên: “…Gì?”
Ngài trưởng quan lãnh đạm bất mãn liếc hắn một cái, giống như bản thân đã hy sinh cái gì đó rất lớn, ngắn gọn trả lời: “Đi tắm, sẽ dơ giường của tôi.”
“…” Được rồi, ai bảo bọn họ là chủ nhân, mọi người đều là đàn ông, ngủ chung cũng không sao.
Thả mèo con ngủ say sưa xuống góc giường, thân thể nho nhỏ màu trắng ở trên chiếc giường khổng lồ màu đen có vẻ có chút đáng thương. Lâm Phong đưa tay vuốt vuốt, ngẩng đầu nhìn một vòng quanh phòng, phát hiện ở mặt bên phòng ngủ có một cánh cửa, đi qua đó, mở ra.
Rất tốt, quả thật là phòng tắm.
Lâm Phong đông sờ sờ tây sờ sờ, sau khi làm rõ chức năng của các loại công tắc, khoan khoái tắm rửa sạch sẽ. Nằm trong bồn tắm mát xa, Lâm Phong hưởng thụ híp mắt lại… Cuộc sống của người ngoài hành tinh cũng không phải kém như vậy.
Sau khi tắm xong, hắn do dự dạo quanh một vòng trong phòng tắm, khi nhìn thấy chiếc áo choàng màu đen trên cái kệ dựa vào cửa thì dứt khoát quấn nó vào người. Áo choàng có chút dài, hơn nữa phía dưới trống không rất không quen, nhìn nhìn quần áo mình đã thay ra, Lâm Phong cuối cùng vẫn mặc lại chiếc quần lót trắng mình cởi ra ban nãy.
Trước khi mở cửa, Lâm Phong cúi đầu suy nghĩ cẩn thận, áo choàng này vừa nhìn liền biết là của Y Hưu Tư, ân, ra ngoài nói tiếng cám ơn với y, ai bảo mình không có quần áo để mặc nè ╮( ̄▽ ̄” )╭.
Ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài, Lâm Phong cảm thấy mình hẳn nên dùng thái độ mạnh mẽ để đối đãi với chủ nhân của áo choàng, nhưng khi nhìn thấy tình hình trên giường thì hắn phát ra tiếng kêu hoảng sợ.
“Cầm thú! Buông mèo con ra!!!”
Biến thành nguyên hình, Y Hưu Tư đang giúp ấu thú làm sạch thân thể liền đứng hình, sau đó, y thu hồi đầu lưỡi đang liếm tới liếm lui trên người ấu thú, nâng cái đầu thật lớn lên, nheo mắt lại.
Lâm Phong cứng ngắc người, đột nhiên phát hiện tình huống có chút không đúng, hình như, người này không phải muốn ăn mất mèo con a, ha ha, ha ha ha… Hắn ngắm ngắm con sư tử nhìn có vẻ cực kỳ nguy hiểm, sau đó nho nhỏ huýt sáo: “Hôm nay thời tiết thật tốt ha, ha ha.”
Thân thể nằm sấp trên giường của Y Hưu Tư chậm rãi đứng thẳng dậy, sau đó vụt lướt qua ấu thú đang ngon giấc, dùng sức bổ nhào về phía Lâm Phong cả người đã cứng ngắc.
Bốn chân của y khéo léo đè thân thể Lâm Phong xuống, con ngươi màu bạc chống lại đồng tử mở lớn của Lâm Phong, cái đuôi quất lên tấm thảm phía sau đầy đe dọa, đè thấp giọng cảnh cáo: “Lâm Phong, xin đừng lẫn lộn ta với những loài cầm thú, ta sẽ rất tức giận.” (anh đang giận nên để ‘ta’ nha)
Sợi lông trắng bạc trên bờm sư tử cọ qua chóp mũi hắn, Lâm Phong nhìn hàm răng bén nhọn gần trong gang tấc, cứng nhắc gật đầu.
Y Hưu Tư thỏa mãn gật đầu, uyển chuyển nhảy qua bên cạnh, đợi Lâm Phong lấy lại tinh thần thì y đã lần nữa biến thành hình người.
Nam nhân mặt lạnh liếc nhìn giống cái nằm trên thảm trải sàn, lạnh giọng mở miệng: “Cậu chỉ cần nuôi dưỡng thú con cho tốt, trên chiến hạm của ta không nuôi người vô dụng.”
Nằm trên thảm trải sàn mềm mại, Lâm Phong nhắm mắt lại, tận đến khi phòng tắm truyền đến tiếng nước róc rách, hắn mới chậm rãi bò dậy từ trên mặt đất.
Tên nhóc trên giường còn đang ngủ, có lẽ ngửi thấy hơi thở quen thuộc, nhóc ngẩng cái đầu nhỏ, nhích nhích về phía Lâm Phong.
Ôm lấy vật nhỏ, Lâm Phong chôn mặt vào thân thể mềm mại của nhóc, từ từ nhắm lại đôi mắt màu đen u ám.
Hắn đã sâu sắc ý thức được, nơi này và Địa Cầu, có bao nhiêu khác biệt như thế nào.
Đợi khi Y Hưu Tư từ phòng tắm bước ra, Lâm Phong đã ôm thú con ngủ mất trên giường.
Y nhìn thân ảnh nho nhỏ cơ hồ cùng tấm nệm hòa thành một trên giường, chậm rãi ngồi xuống bên giường. Chịu kinh hãi cả ngày trời, Lâm Phong ngủ rất sâu, căn bản không nhận ra đối tượng hắn sợ hãi ban nãy đang chăm chú nhìn mình.
Mái tóc đen như cùng tấm ga giường hòa thành một mảnh tán loạn ở trên nệm, đôi mắt đen lay láy kia, lúc này im lặng nhắm lại. Cái mũi cao thẳng xinh xắn, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận khẽ mở, từ trong áo choàng màu đen lộ ra xương quai xanh trắng nõn cùng hai chân thon dài trắng ngần, khiến người trên giường có vẻ thuần khiết nhưng lại hấp dẫn.
Y Hưu Tư vươn tay vuốt ve thú con đang dựa vào cổ Lâm Phong say giấc nồng, do dự một hồi, cầm lên hai tay Lâm Phong. Mở ra bàn tay, những vết sẹo hồng nhạt bên trên đã nhạt đi một ít, nhưng vẫn thực rõ ràng thấy được, y vươn lưỡi ra, cẩn thận liếm qua từng vết từng vết. Tận đến sau khi xác định bàn tay không còn nhìn ra một chút vết thương nào, mới thỏa mãn buông hai bàn tay trắng noãn kia ra.
Biến thành nguyên hình cẩn thận nhảy lên giường, sư tử màu bạc cực lớn, động tác lại thong thả, chậm rãi dựa vào thân thể gầy nhỏ của giống cái đang ngủ, cái đuôi quây lại thành vòng, đem giống cái cùng thú con che chở trong lòng mình.
Sư tử màu bạc cẩn thận hạ thấp đầu, chậm rãi nhắm lại đôi mắt lóe ra sắc bạc, cùng một thời gian, đèn trong phòng, toàn bộ tắt.
“Cậu không đi đưa quần áo cho Tiểu Lâm Tử, dính ở chỗ này của ta để làm gì nha?” Ma Kỳ ghét bỏ liếc Lam Nhất đang làm pho tượng một cái —— cái tên này đã quấy rối nghiêm trọng đến thí nghiệm của y.
Lam Nhất cả mặt trầm tư, sau khi nghe được câu hỏi đứng thẳng người dậy, nhìn về phía Ma Kỳ đang vùi đầu bận rộn, đáp lại bằng một câu không liên quan, “Anh còn nhớ rõ chúng ta vì cái gì lại chạy đi nghỉ phép không?”
“Ân?” Ma Kỳ vẫn luôn vùi đầu trong thí nghiệm rốt cục cảm thấy hứng thú ngẩng đầu lên, “Tôi đương nhiên nhớ rõ, còn không phải vì cùng tướng quân vĩ đại của chúng ta đào hôn nha, nhưng việc này với việc ngươi dính ở chỗ này của ta có quan hệ gì?”
Nụ cười ôn hòa của Lam Nhất đột nhiên mang theo một tia gian trá: “Anh biết tướng quân chúng ta bao nhiêu tuổi đi? Là thân vệ y tín nhiệm nhất, tôi làm sao có thể khiến tướng quân của chúng ta cô đơn cả đời nè?”
Ma Kỳ ngẫm nghĩ chuyện Lam Nhất nên làm bây giờ, sau đó tỉnh ngộ gật đầu, lập tức giương lên một nụ cười đồng dạng gian trá, sờ cằm: “Ai nha, tướng quân cần phải nắm thật chắc cơ hội này nha.”
Lam Nhất hài lòng mỉm cười: “Yên tâm, toàn bộ phòng trống trên chiến hạm, ta đã chất đầy đồ vật.”
Ma Kỳ chìa ngón tay cái, còn thật sự tán thưởng: “Cậu thật trâu bò.”
……..
Mà nam thanh niên lớn tuổi chưa kết hôn trong miệng bọn hắn, lúc này đang mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Lâm Phong liều mạng rúc vào bụng mình, sau khi xác định đối phương lần nữa an ổn ngủ tiếp, sư tử dùng đuôi của mình quấn kỹ đối phương, một lần nữa cúi đầu, nhắm mắt ngủ.
Xem ra ngày mai phải tìm Lam Nhất mang thêm chăn tới.
./