Hình như đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô. 
Thịnh Hủy giật mình, khi ánh sáng phòng khách lần nữa sáng lên, biểu cảm hoảng sợ trên mặt cô mới dần thu hồi lại, nhưng hai bên má vẫn còn chút tái nhợt khác thường. 
Bên tay trái vừa vặn có chiếc ghế gỗ, Thịnh Hủy nghiêng người ngồi lên, chậm rãi bình phục lại hơi thở. 
Đã lâu rồi cô không còn thấy lại cảnh tượng chân thật về ngày ấy như vậy nữa. 
Trước hôm ấy, cô đã vượt qua mười hai năm như nàng công chúa chẳng có u sầu lo lắng, cứ nghĩ rằng gia đình hòa thuận, ba mẹ ân ái, nhưng không ai ngờ, người mẹ lúc nào cũng nói mình sợ lạnh, dù là mùa hè nhưng vẫn mặc áo quần dài, là bởi vì muốn che đi vết thương mới cũ chồng chất trên cơ thể để không dọa con gái nhỏ sợ. 
……
“Mẹ ơi?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play