Từ Tông Huy không hề nghĩ đến Từ Hiểu Hiểu lại trở về vào lúc này, hắn quay đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Từ Hiểu Hiểu, bỗng nhiên hắn có chút hoảng hốt. Nếu giọng nói của em gái cao một chút, phẫn nộ một chút, Từ Tông Huy sẽ cảm thấy không có gì, nhưng em gái bình tĩnh như vậy, hắn thật không biết nên nghĩ gì.
"Cô thật sự mua nhà?" Lời này thốt ra, Từ Tông Huy đều không có nghĩ tới nên nói những lời gì khác, hắn không hỏi Từ Hiểu Hiểu có ủy khuất hay không, cũng không có giải thích lời nói vì sao mình muốn đuổi Từ Hiểu Hiểu ra khỏi nhà.
"Đúng." Từ Hiểu Hiểu gật đầu, "Không phải dùng tiền của ba mẹ để lại, tiền của ba mẹ để lại, còn có những trang sức kia, đều đi nơi nào rồi, anh. . . Mấy người hơn ai hết đều rõ ràng nhất."
"Vậy tiền của cô từ đâu tới?" Sắc mặt Từ Tông Huy thật không đẹp mắt, "Cô thật sự bán thân thể của mình?"
"Đây là lời của một người làm anh nên nói sao?" Từ Hiểu Hiểu hỏi.
"Hắn là quan tâm cô." Mẹ Tần nói, "Cô là một cái cô gái yếu đuối. . ."
"Đó là tiền nhuận bút của tôi, tôi từ cao trung đã bắt đầu gửi bản thảo cho tạp chí xã báo chí." Từ Hiểu Hiểu nói, "Khi đó, tôi trọ ở trường, các người còn thường xuyên quên cho tôi sinh hoạt phí. Tôi không tự kiếm tiền nuôi chính mình thì chờ đói chết à?"
"Sư phụ của cô có giúp đỡ cô." Từ Tông Huy nói.
Năm đó, Tần Phỉ và Từ Tông Huy nói như vậy, nói giáo viên Từ Hiểu Hiểu đối Từ Hiểu Hiểu tốt như vậy, nên bọn họ sẽ không cần cho Từ Hiểu Hiểu sinh hoạt phí, hoặc là cho thiếu một chút, để những người đó giúp đỡ Từ Hiểu Hiểu nhiều một ít.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play