Uông Thư Lan không thèm chiều chuộng cô ta, chỉ để lại câu “tin hay không thì tùy” rồi cúp máy. Tưởng Điềm Điềm đứng ngây ra đó, cho đến khi đối diện với ánh mắt của Dương Tiêu, cô ta mới giật mình bừng tỉnh.
Dương Tiêu chuyển đến trại an dưỡng, cuộc sống của Tưởng Điềm Điềm hoàn toàn trở nên khổ sở.
Khi cậu ta vui vẻ, cậu ta vẫn gọi Tưởng Điềm Điềm bằng giọng ngọt ngào như trước; nhưng khi không vui, việc kéo tóc, bóp cổ, đấm đá trở thành chuyện thường ngày. Không biết cậu ta đã tiêu tốn bao nhiêu tiền, để trại an dưỡng vốn phục vụ tốt này lại chọn cách làm ngơ trước những hành động của cậu ta, thậm chí còn giúp cậu ta trông chừng Tưởng Điềm Điềm khi cậu ta không có ở đó, khiến việc ra khỏi phòng thì cô ta cũng không thể ra được.
Tưởng Điềm Điềm cảm thấy mình như Chu Dao trong giấc mơ.
Lần đầu tiên cô ta cảm nhận được sự vứt bỏ của người thân vì lợi ích, đối mặt với tầng lớp quyền lực mà không thể làm gì, cảm giác gọi trời trời không thấu gọi đất đất chẳng hay. Nhưng như Diêu Dao đã nói, Chu Dao là người hiền lành, còn Tưởng Điềm Điềm thì không.
Sau vô số lần cầu nguyện trong lòng mong Tưởng Kiến và Uông Thư Lan xuất hiện để cứu mình nhưng không có kết quả, Tưởng Điềm Điềm dần trở nên tê liệt. Sau khi cảm thấy tê liệt, cô ta bị sự phản bội và bị bỏ rơi dồn nén thành cơn giận dữ khôn nguôi. Một lần, khi Dương Tiêu ăn xong bít tết và ném đĩa vào người cô ta, Tưởng Điềm Điềm nhặt một mảnh sứ sắc nhọn đâm thẳng vào cậu ta.
Dương Tiêu không thể tin nổi, ôm bụng chảy máu, “Tưởng Điềm Điềm, cô…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT