Tưởng Điềm Điềm muốn nói rằng lúc đó mình đã bị dọa sợ đến mức không biết mình đã nói ra những lời đó, nhưng Dương Tiêu đâu có nghe. Người từng cao cao tại thượng giờ trở thành kẻ gây ra mọi thứ mất mát của cậu ta, cậu ta không còn là cậu cả của nhà họ Dương nữa, thậm chí ba của cậu ta còn không cho cậu ta ở lại Thượng Hải. Trong tình huống này, tình yêu thì tính là cái rắm gì chứ?
Đến lúc này, Dương Tiêu mới hiểu tại sao mẹ mình mỗi lần nhắc đến Tưởng Điềm Điềm đều muốn giết người, cậu ta cũng muốn giết người!
Dương Tiêu trút hết sự bất lực khi đối mặt với ba của cậu ta lên Tưởng Điềm Điềm, “Tôi làm sao có thể tin lời của cô, cô có biết tôi đã khổ sở thế nào không? Tôi mất hết mọi thứ, ba không cần tôi, mẹ cũng không muốn quản tôi, tất cả đều vì cô, tất cả đều vì cô, con nhỏ hèn hạ không có não này!”
Tưởng Điềm Điềm bị Dương Tiêu siết chặt cổ, “Cậu điên rồi, điên rồi…”
Dương Tiêu từ từ siết chặt tay, “Tôi đã điên, tôi không còn gì cả, tôi không thể không điên sao? Tôi nói cho cô biết, Tưởng Điềm Điềm, dù có điên cô cũng phải chịu đựng, chính cô tạo nghiệt thì tự mình gánh chịu đi.”
Tưởng Điềm Điềm bị siết đến mức mắt trắng dã, lúc này lại vô thức gọi ba mẹ, Dương Tiêu nghe xong cười lớn, “Ba cô sao? Trong lòng ba của cô thì cô không đáng giá bao nhiêu, ban đầu còn giả vờ nói nếu dám làm gì cô thì sẽ báo cảnh sát, đưa cho ông ta một triệu thì ông ta cũng chẳng nói gì đâu. Mẹ cô càng tuyệt tình hơn, từ đầu đến cuối không nói một câu.”
Tưởng Điềm Điềm không tin, “Không, không thể nào…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play