Edit: Vân Vũ
***
Bước chân của Tần Niệm lập tức dừng lại.
Nếu là thứ khác thì anh còn có thể giúp thu dọn, nhưng đây là loại quần áo…
Đường Kim vừa bưng tô mì đặt lên bàn, nhìn thấy quần áo rơi trên đất cũng chẳng mấy để tâm, nói: “Mì xong rồi.”
Tần Niệm khẽ xoa đầu ngón tay, sắc mặt điềm nhiên, hoặc có thể nói là hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc gì, ngồi xuống bàn ăn, bình thản nói một câu cảm ơn rồi bắt đầu ăn. Vừa ăn một miếng, anh hơi khựng lại một chút, sau đó lặng lẽ tăng tốc độ ăn.
Đường Kim đi đến nhặt quần áo lên và mang về phòng.
Thật ra, Đường Kim vẫn không thoát khỏi hiệu ứng của cái "buff" đó. Nguyên thân trước đây thường xuyên mặc vest nam khi làm việc ở công ty, đơn giản vì cô thích phong cách này.
Cô cao 1m78, chỉ cần đi một đôi giày là đạt 1m80, dáng người lại chuẩn, mặc vest nam cũng không hề bị lép vế.
Tối nay vốn là buổi họp lớp, nên nguyên thân mới nhất thời hứng khởi mặc chiếc sườn xám mà Bạch Ngôn Giai từng tặng để tham gia.
Nói ra thì, nguyên thân trước đây cũng để tóc ngắn vì tiện lợi.
Nhưng vì Bạch Ngôn Giai từng nói rằng cảm thấy cô để tóc dài chắc chắn sẽ rất đẹp, muốn nhìn thấy hình ảnh cô với mái tóc dài, nên nguyên thân mới bắt đầu nuôi tóc.
Trong thế giới này, điều nguyên thân quan tâm nhất chính là Bạch Ngôn Giai.
Xuất thân từ cô nhi, cô không chỉ coi đối phương là ân nhân mà còn ngầm coi đối phương như mẹ.
May mắn là Bạch Ngôn Giai cũng là người có lòng tốt, đối xử với cô ấy thật sự rất tốt.
Chẳng trách nguyện vọng lớn nhất của cô ấy là cứu vãn nhà họ Tần.
Đường Kim nghĩ ngợi những điều này, đến khi ra ngoài thì thấy Tần Niệm đã tự rửa bát xong.
Thấy vậy, cô cũng không nói gì thêm, chỉ đơn giản dọn dẹp sơ qua nhà bếp rồi quay về phòng.
Tin tức Tần Niệm về nước phải vài ngày nữa nữ chính mới biết, trước đó vẫn còn mấy ngày yên ổn. Sáng sớm, Đường Kim dậy đi làm, liền thấy Tần Niệm cũng đã thức.
“Cô định đến công ty?” Giọng Tần Niệm lạnh nhạt.
Đường Kim gật đầu.
“Cùng đi.”
Cô vốn nghĩ ít nhất ngày mai anh ta mới đến Công ty.
Người đã nói vậy, mà nhà họ Tần cũng đã thông báo chuyện này từ trước, nên Đường Kim thuận theo ý anh ta.
Tần Niệm nhìn Đường Kim với bộ vest chỉn chu không tì vết, lại nhớ đến chiếc sườn xám tối qua.
...Ừm, mỗi người một sở thích. Đồ nữ thì sao, miễn là không ảnh hưởng đến công việc, anh không ý kiến gì.
Đường Kim đã sớm thông báo trong nhóm chat công ty, đồng thời trao đổi thông tin liên lạc với Tần Niệm và thêm anh vào các nhóm chat tập thể của công ty.
Nhân viên nhà họ Tần đối với vị tổng tài "nhảy dù" này không có ý kiến gì đáng kể.
Thứ nhất, họ đã nghe nói anh là con trai của chủ tịch. Thứ hai, bản thân Tần Niệm đã đạt được thành tích xuất sắc ở nước ngoài, dù là về thân phận hay lý lịch, đều đủ sức thuyết phục mọi người.
Ngoài Đường Kim, Tần Niệm còn có hai trợ lý và hai thư ký phụ trách các công việc, tài liệu liên quan.
Đầu tiên, Tần Niệm tổ chức một cuộc họp nhỏ với năm người này. Trước đó anh đã xem qua các tài liệu về những dự án quan trọng gần đây của Tần Thị, nhưng vẫn muốn đích thân nghe báo cáo lại một lần.
Việc anh lên nhận chức sớm khiến mọi người đều đồn rằng "tân quan tân chính tam bả hỏa" (quan mới lên sẽ ra tay mạnh mẽ). Ai nấy đều chờ xem anh sẽ hành động thế nào.
Kết quả, ngày đầu tiên anh chẳng làm gì, chỉ tập trung xem tài liệu.
Đến giờ tan làm, thấy anh vẫn chưa có ý định rời khỏi, Đường Kim đành phải gõ cửa nhắc nhở.
Tần Niệm liếc nhìn cô một cái, sau đó mới đặt tài liệu xuống và đứng dậy.
Hai người cùng đi thang máy xuống tầng. Một lúc sau, Tần Niệm đột ngột lên tiếng: “Tuyển thêm một trợ lý đời sống.”
“Tiểu Dương vốn phụ trách việc này, tôi sẽ bảo cậu ấy liên hệ với Tần Tổng.”
“Ừm.”
Hôm nay Đường Kim lái xe. Khi Tần Niệm ngồi vào ghế phụ, cô liếc nhìn anh: “Tần Tổng muốn ăn gì tối nay?”
Tần Niệm nuốt lại từ “bánh ngọt” suýt thốt ra, giọng điệu bình thản trả lời ba chữ: “Gì cũng được.”
“Vậy sao? Tôi thường tự nấu ăn, Tần Tổng ăn cùng tôi được không?”
“Ừm.”
Đường Kim nhấn ga: “Vậy thì đi siêu thị mua đồ trước.”
Đến cửa siêu thị, Tần Niệm im lặng một lát rồi vẫn xuống xe, đi cùng Đường Kim vào mua đồ.
Môi Đường Kim khẽ giật, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Cô thà để anh ngồi trên xe đợi còn hơn, tránh việc anh lại bị lạc. Dù sao anh cũng là một kẻ mù đường.
Để phòng trường hợp xấu nhất, Đường Kim không trì hoãn lâu, mua một đống đồ rồi lái xe về nhà. Tần Niệm theo sau, chẳng làm gì, có vẻ hơi ngơ ngác.
Về đến nhà, hai người rửa tay, nấu ăn, ăn xong rồi mỗi người quay về phòng, một ngày cứ thế kết thúc.
Ngày hôm sau, Tần Niệm triệu tập cuộc họp lớn với các cấp quản lý của công ty, coi như là chính thức nhậm chức.
Sau đó, Đường Kim và Tần Niệm sống hòa thuận trong mấy ngày tiếp theo.
Thế nhưng, Tần Niệm gặp phải một chuyện khá khó xử.
Anh nhìn thấy một vết cà phê lớn trên chú gấu bông nhỏ màu nâu, cảm thấy hơi đau đầu—vì anh đã quá mải mê xem tài liệu, vô tình làm đổ cà phê, thế là vết cà phê bắn vào chú gấu.
Lông xoăn mềm mại của chú gấu bị ướt, vết cà phê màu nâu rất rõ ràng.
Tần Niệm chỉ có thể xắn tay áo lên, bắt đầu giặt chú gấu bông.
Cuối cùng, sau khi rửa sạch xong, việc phơi khô lại trở thành vấn đề.
Nếu treo lên phơi, chắc chắn sẽ bị biến dạng…
Khi Tần Niệm đang ôm chú gấu bông và cau mày, Đường Kim ra ngoài lấy nước, thấy anh đứng im ở đó không biết đang làm gì, liền nhìn thêm mấy lần.
Nhìn thấy cô, động tác ôm chú gấu của Tần Niệm hơi cứng lại, không hiểu sao, biểu cảm trên mặt anh càng trở nên lạnh lùng hơn.
"Của anh?" Đường Kim liếc nhìn chú gấu trong tay anh.
Tần Niệm mím môi, siết chặt chú gấu trong tay: “Ừ.”
Một người đàn ông lớn vậy mà còn thích đồ chơi như gấu bông thế này có vẻ hơi kỳ lạ.
Tần Niệm nhớ lại, từ nhỏ anh đã thích những món đồ như vậy. Bạch Ngôn Giai và Tần Đông đều không thấy có gì lạ, nên anh cũng không nghĩ đây là vấn đề.
Nhưng hồi cấp hai, anh mời bạn bè về nhà chơi, kết quả bạn đó nhìn thấy căn phòng đầy thú nhồi bông của anh, rồi quay lại trường kể cho mọi người, còn cùng nhau chế giễu anh.
Sau đó, anh không bao giờ để người khác thấy những món đồ chơi bông của mình nữa.
Nhưng bây giờ thì không còn quan trọng nữa, miễn là anh cảm thấy vui vẻ.
Dù nghĩ như vậy, anh vẫn không khỏi cảm thấy sắc mặt mình hơi phai đi, có lẽ vì anh nghĩ người đối diện sẽ thầm chế giễu mình trong lòng.
Đường Kim cầm cốc nước, tùy tiện nói: “Cũng khá dễ thương đấy.”
Tần Niệm ngẩn người.
Đường Kim chỉ về phía trên tủ lạnh: "Có một cái giỏ lưới, sạch sẽ, anh giặt xong có thể đặt vào đó rồi treo ngoài ban công phơi. Sẽ không bị biến dạng." Nói xong, cô cầm cốc nước quay về phòng.
“...” Tần Niệm nhìn theo bóng lưng của cô một lúc, rồi cúi đầu nhìn chú gấu bông.
Chú gấu nhỏ màu nâu mặc bộ đồ đỏ, lộ ra cái bụng mềm mại, nụ cười trên khuôn mặt rất dịu dàng.
Ngày hôm sau, Tần Niệm và Đường Kim như thường lệ đi làm.
Bàn làm việc của Đường Kim và bốn trợ lý, thư ký khác được đặt ngoài văn phòng tổng giám đốc.
Tầng này chỉ có bọn họ và một phòng họp lớn dùng để tổ chức các cuộc họp. Cửa sổ văn phòng Tần Niệm được thiết kế đặc biệt, có thể điều chỉnh hai chiều hoặc chuyển thành một chiều.
Đường Kim đang xử lý một bảng báo cáo thì điện thoại bàn đột ngột vang lên.
Cô nhận máy, là cuộc gọi từ lễ tân dưới tầng.
“Trợ lý Đường, có một cô tiểu thư Tề, nói là bạn của Tần Tổng…”
Tiểu thư Tề. À, nữ chính à.
Nữ chính là Tề Kiều, bạn học cấp ba và đại học của Tần Niệm, thầm mến anh nhiều năm. Trước khi Tần Niệm ra nước ngoài, cô ấy đã theo đuổi anh rất mãnh liệt.
Dù gia đình cô không bằng Tần Thị, nhưng cũng là một tiểu thư nhà giàu, tính cách kiêu ngạo, năm nay 25 tuổi, là một cô gái mạnh mẽ.
Ngoài ra, nam chính là Đọan Đình, một người đàn ông 36 tuổi. Còn Tần Niệm và Đường Kim cùng tuổi, 27.
Đường Kim trực tiếp báo cáo sự việc này với Tần Niệm.
Không ngoài dự đoán, Tần Niệm nhíu mày, trả lời không gặp.
Tề Kiều đứng dưới tầng nhận được thông báo, đá mạnh một cái, nhìn quanh rồi hỏi lễ tân: “Các người còn tuyển nhân viên không?”
Lễ tân vẫn giữ nụ cười: “Chúng tôi vẫn tuyển dụng, cụ thể các vị trí chị có thể lên trang web công ty để xem thông tin chi tiết.”
Tề Kiều hừ một tiếng, quay người, giẫm giày cao gót hờn dỗi rời đi.
Đến giờ tan làm, Tề Kiều lại đến tìm người, nhưng Tần Niệm và Đường Kim trực tiếp xuống tầng hầm đỗ xe, lái xe rời đi.
Tề Kiều không đợi được, đành phải rời đi trong bất lực.
Ngày hôm sau là ngày nghỉ, Đường Kim không phải đi làm, còn Tần Niệm thì ở trong phòng tự mình xem tài liệu.
Khi hai người cùng ăn tối, Bạch Ngôn Giai bất ngờ gọi video.
Tần Niệm nhận máy, thấy Bạch Ngôn Giai nhiệt tình hỏi: “Niệm Niệm~ sao rồi, về nước có quen không? Cùng Tiểu Đường sao rồi? Công việc ở công ty có ổn không?”
Bạch Ngôn Giai hỏi một đống câu hỏi, Tần Niệm lần lượt trả lời từng câu.
“Niệm Niệm, đang ăn cơm à? Tiểu Đường có ở đây không? Hello hello, Tiểu Đường! Ôi Tiểu Đường lại xinh đẹp hơn rồi, quả thật tóc dài rất hợp, trời ơi nếu con đi làm minh tinh sẽ khiến bao nhiêu chàng trai, cô gái mê mẩn đây…”
Bạch Ngôn Giai không cần Đường Kim đáp lại, tự mình có thể nói một tràng dài, Đường Kim cũng vui vẻ đáp lại.
Tần Niệm nghe những lời khen của Bạch Ngôn Giai bên tai, không khỏi theo đó mà quan sát Đường Kim đối diện.
Anh đương nhiên biết Đường Kim xinh đẹp, dù sao cũng đã sống chung nhiều ngày như vậy.
Nhưng khi nghe theo lời của Bạch Ngôn Giai, anh mới nhận ra, Đường Kim không chỉ xinh đẹp mà còn mang vẻ đẹp thuộc về loại quyến rũ, đẹp theo kiểu sắc sảo.
Hôm nay không đi làm, Đường Kim mặc một chiếc áo len rộng màu kem, tóc dài đơn giản buộc lên, vài lọn tóc mềm mại rủ xuống từ hai bên tai, chạm vào chiếc xương quai xanh rõ ràng đẹp đẽ, đẹp đến mức khiến người ta không thể phân biệt được là nam hay nữ.
Trong số những chàng trai mà Tần Niệm từng thấy để tóc dài, thật sự không ai đẹp đến mức như vậy.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, Đường Kim ngẩng mắt lên, ánh mắt không chứa đựng cảm xúc nhìn anh một cái rồi bình tĩnh thu hồi tầm mắt.
Nếu nói Đường Kim phát triển theo hướng "vẻ đẹp trung tính, dễ thu hút cả nam và nữ", thì Tần Niệm lại thiên về hướng "vẻ đẹp lạnh lùng, nghiêm nghị đến mức khiến người ta cảm thấy e ngại".
Đặc điểm khuôn mặt sâu sắc, đường nét hàm rõ ràng, vóc dáng hình tam giác ngược với bờ vai rộng, vòng eo thon thả, khi mặc áo sơ mi và áo gilet, những cơ bắp căng cứng lại càng nổi bật. Kèm theo vẻ mặt lạnh lùng, kiềm chế, nhìn vào chỉ khiến người khác cảm thấy bối rối, tim đập nhanh.
Bạch Ngôn Giai nói một hồi, cuối cùng thông báo họ sẽ về sau nửa tháng nữa, rồi kết thúc cuộc gọi video.
Hai người tiếp tục ăn tối.
Ngày hôm sau, Chủ nhật, sáng sớm Đường Kim đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô đặt muôi xuống, tháo tạp dề và đi mở cửa.
Khi mở cửa, Đường Kim nhìn thấy Tề Kiều, người thấp hơn cô một cái đầu, giọng điệu nhẹ nhàng: “Cô có việc gì không?”
Tề Kiều ngớ ra, nhìn một lúc, rồi nghi ngờ hỏi: “Cậu là ai? Sao cậu lại ở đây?”
Cô không khỏi ngẩng đầu nhìn số nhà, không sai, cô đã tìm ra nơi ở của Tần học trưởng rồi.
Đường Kim nghiêng đầu: “Tôi sống ở đây.”
Tề Kiều càng thêm bối rối: “Tần Niệm sống ở đây à?”
“Ừ.”
“Vậy các người sống chung sao?”
“Ừ.”
Tề Kiều nhíu mày, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Đường Kim với vẻ đề phòng, rồi chất vấn: “Các người quan hệ gì? Sao cậu lại sống cùng Tần học trưởng?”
"Không có quan hệ. Chỉ là tạm thời sống chung thôi." Đường Kim lùi lại một bước: “Anh ấy vẫn chưa dậy, cô có muốn vào không?”
"...Vậy làm phiền rồi." Mặc dù không hiểu rõ tình hình, nhưng khó khăn lắm cô mới tìm được nơi ở của Tần Niệm, có thể vào được, Tề Kiều đương nhiên không bỏ qua cơ hội này.
Đường Kim bảo cô ngồi xuống ghế sofa, rồi tiện thể hỏi: “Cô ăn sáng chưa?”
"Chưa." Tề Kiều nhìn quanh, có chút nóng vội: “Tần học trưởng khi nào dậy?”
“Khoảng mười phút nữa.”
“Ồ.”
“Ăn hoành thánh không? Tôi vừa chuẩn bị nấu.”
"Không..." Tề Kiều suy nghĩ một chút, rồi đổi ý: “Vậy làm phiền cậu rồi.”
Đường Kim lại vào bếp, nấu ba bát hoành thánh nhỏ.
Tần Niệm mặc đồ chỉnh tề bước ra khỏi phòng, vừa nhìn thấy Tề Kiều ngồi trên sofa, cô ta thấy anh liền đứng dậy, có chút phấn khích nói: “Tần học trưởng! Lâu không gặp!”
Tần Niệm nhíu mày, nhưng không nhìn thêm, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Tề Kiều có chút ngượng ngùng trong khoảnh khắc, nhưng nhanh chóng xua đi cảm giác đó.
Khi Đường Kim bưng ba bát hoành thánh ra, cô thấy Tần Niệm đã ngồi ở bàn ăn với vẻ mặt lạnh lùng, còn Tề Kiều ngồi bên cạnh anh, tự mình nói chuyện, hồi tưởng lại những kỷ niệm của hai người.
Đường Kim bày bát, muỗng và đũa cho họ, rồi nói một câu "Ăn đi" rồi bắt đầu dùng bữa.
Tần Niệm nghe thấy liền cầm muỗng ăn.
Thấy anh đã ăn, Tề Kiều cũng không tiện nói thêm gì, đành ăn cùng. Cô chưa ăn sáng nên vừa hay có chút đói.
Cô vừa uống một ngụm súp, mắt sáng lên, rồi cắn một miếng hoành thánh, đôi mắt càng sáng hơn.
"Hoành thánh này nhân gì vậy? Ngon quá, súp cũng ngon." Tề Kiều là tiểu thư, nếu cô ấy có thể khen như vậy, chắc chắn món ăn rất ngon.
"Nhân tôm." Đường Kim trả lời.
“Thật sự rất ngon.”
Tề Kiều ăn đến cuối cùng, ngay cả súp cũng uống sạch, nhìn chén đã rỗng, cô có chút ngại ngùng, không nhịn được mà nói thêm: “Cậu làm thật sự rất ngon.”
“Cảm ơn.”
Ăn xong, Tần Niệm cầm bát đi rửa, Tề Kiều thấy vậy cũng tự giác rửa bát.
Hai người chen chúc trong bếp, Tề Kiều mở lời: “Tần học trưởng, chúng ta lâu lắm không gặp rồi nhỉ? Tối mai anh có rảnh không? Chúng ta cùng ăn tối nhé?”
*****
15/11/2024.